Chất Tử Điện Hạ
Chương 90 : Dị biến
Hôm sau, thương lữ đoàn liền ngay tại chỗ dựng lên quầy hàng, mảnh đất thoáng chốc tràn đầy các sắc thương phẩm hình thành một loại thị tràng giao dịch nhỏ hấp dẫn những mục dân tranh tương tuyển cấu! Quang cảnh náo nhiệt này làm cho Tử Li luôn luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ cũng tự nhiên không chịu nổi vội vàng lôi kéo Hoành Húc chui vào dòng người.
“Bảo bối nhi chậm một chút!” Hoành Húc bị y xả ở sau người có chút bất đắc dĩ nói, “Ngươi muốn cái gì sau khi trở về ta lập tức mua cho ngươi, không đáng ở buổi trưa nắng chạy tới tham gia phần náo nhiệt này, thân mình ngươi còn chưa hảo a!”
“Không giống, không giống, cái này gọi là tập hợp hiểu hay không!” Tử Li mon men đến trước một quầy hàng, nhìn thương phẩm to to nho nhỏ nói, “Huống hồ ta còn muốn hảo hảo nghiên cứu thứ của người cổ đại các ngươi một chút! Oa, gương!
Trời ạ, với loại chúng ta dùng cư nhiên không sai biệt lắm, không phải gương đồng mặt hình vặn vẹo! Nguyên lai các ngươi đã hiểu được dùng khuê (ngọc trên nhọn dưới vuông) làm gương rồi!”
“Vị Tiểu ca này hảo nhãn lực, đây chính là cái gương độc nhất vô nhị, từ viễn dương đem trở về, trước mắt chỉ còn sót lại một cái như vậy, Tiểu ca nếu hợp ý, ta liền lỗ vốn một chút bán cho ngươi, như thế nào?”
“Bao nhiêu bạc?”
“Không đắt không đắt, chỉ cần ba mươi lượng bạc!” Tiểu thương dựng thẳng ba ngón tay lên nói.
Ba mươi lượng bạc? Tử Li đối với ngân lượng trao đổi nơi này không phải quá quen thuộc trừng mắt nhìn! Tiếp theo xoay người thập phần nghiêm túc dò hỏi: “Một lượng bạc tương đương bao nhiêu?”
“Một ngàn văn tiền!”
“Một ngàn văn tiền?Vậy đến tột cùng tương đương bao nhiêu nhân dân tệ nha?”
“Một ngàn văn tiền chính là có thể mua một ngàn cái bánh mỳ!” (= =)
Tử Li thoáng cái đột nhãn (lòi con mắt =]]), “Một lượng là có thể mua một ngàn cái bánh mỳ, vậy ba mươi lượng không phải là có thể mua ba mươi ngàn cái bánh mỳ?”
“Là ba vạn cái, bảo bối nhi!” (=……=)
“!! Cái thứ chỉ to bằng bàn tay đó có thể trị giá ba vạn cái bánh mỳ? Ngươi không đi cướp đi?” Tử Li quái dị kêu lên, “Ngay cả cái phá gương này ta cũng có thể làm được!” Lập tức khinh thường mà đem gương ném trở về.
“Đương” một tiếng!
Mắt to trừng đôi mắt nhỏ!
“Oa, ngươi xem ở phía trên cư nhiên có con cá đang bay nha. . . . . . Đi đi đi, Hoành Húc đi mau!”
“Này, ngươi đánh vỡ gương của ta, thường tiền! Đừng chạy!”
…………
“Ô ô ô ——ba mươi lượng bạc của ta! Ô ô ô ——ba vạn cái bánh mỳ của ta!” Tuy rằng tiền không phải y ra!
“Bảo bối nhi đừng khổ sở, chẳng qua là ba mươi lượng bạc, trở về ta bồi ngươi ba vạn lượng được không?” Hoành Húc bất đắc dĩ cười nhìn Tử Li đang rúc vào trên giường cắn góc chăn, đi qua vỗ vỗ cái mông nhỏ của y thần tình sủng nịch nói.
“Bồi cho ta một trăm vạn lượng cũng không lấy lại được, hắn lừa bịp tống tiền ba mươi lượng của lão tử!” Tử Li làm như có chuyện lạ dựng thẳng lên ba ngón tay vẻ mặt đau lòng nói, tiếp theo lại gục quay về trên gối tiếp tục hối hận!
Ngay khi còn muốn nói trấn an tiểu tài mê (tham tiền) này, ngoài lều trại bỗng nhiên truyền đến thanh âm Thập tứ: “Chủ thượng, tộc trưởng cho mời!”
Hoành Húc không vui ngoái đầu nhìn lại, tiếp theo xê dịch qua thân mình Tử Li trác trác lên môi y nói: “Bảo bối nhi, tộc trưởng cho mời a, làm khách nhân chúng ta có phải nên đi qua hay không!”
“Không đi, không có tâm tình! Muốn đi ngươi đi!” Tử Li biển miệng mếu máo nói.
“Thật sự không đi!”
“Không – đi!”
“Được rồi, bảo bối nhi, vậy ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, không được chạy loạn biết không, ta rất nhanh sẽ trở lại!”
“Biết rồi, ngươi và nương ngươi đều dài dòng như nhau!”
“Ách?”
“Không, ta cái gì cũng chưa nói, đi nhanh về nhanh! Giữa trưa ta muốn ăn thịt dê nướng!”
“Đã biết!” Nhịn không được lại quay đầu trộm hương, Hoành Húc đứng dậy đi ra ngoài.
“Ai, bánh mỳ, bánh mỳ, bạc, bạc. . . . . .” khi khuôn mặt nhỏ nhắn đang méo mó nhắc đi nhắc lại, trên vai bỗng nhiên bị vỗ vỗ.
“Lại làm sao vậy?” Tử Li bất mãn quay đầu lại, tiếp theo bỗng chốc mở to hai mắt nhìn.
Nhìn Thập tứ đang ở phía trước dẫn đường, Hoành Húc bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi đi theo ta đã nhiều năm đi!”
“Đúng vậy, chủ thượng!”
“Như vậy ngươi hẳn là rất rõ ràng ta tối không thể dễ dàng tha thứ chính là cái gì!”
Thập tứ xoay người cúi đầu trầm mặc.
“Tại sao không nói? Hay là, ngươi đang sợ hãi?”
“Thuộc hạ sợ hãi!”
“Hô, thật sự là câu trả lời thông minh!”
“. . . . . .” Thập tứ tựa hồ cúi đầu thấp hơn.
Thần sắc bất chợt lãnh liệt làm cho không khí chung quanh nháy mắt nhiễm thượng một tầng hàn khí khiến người ta run rẩy!
“Như vậy, ngươi thông minh như thế có nên nói cho ta biết hay không, dịch dung thành bộ dáng Thập tứ ẩn núp ở bên cạnh ta đến tột cùng muốn làm gì đây?”
“Thập tứ, không rõ ý tứ chủ thượng!”
“Không rõ?” Hoành Húc lạnh lùng cười, “chuyện đã đến bước này, chẳng lẽ ngươi cảm thấy được mình nếu tiếp tục diễn còn tất yếu sao?”
Người trước mắt đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình thuộc loại hàm hậu của Thập tứ đã không còn sót lại chút gì, đổi ngược lại chính là vẻ mặt tươi cười trêu tức.
Hoành Húc nhãn thần lẫm liệt (lạnh thấu xương) thoáng nhìn dưới chân hắn, thân mình thẳng tắp nhảy lùi lại hơn mười thước.
“Ta thật sự là tò mò ngươi đến tột cùng là như thế nào phát hiện? Ta đối với thuật dịch dung của mình chính là nghi ngờ không nổi a!” Đối phương mở miệng, thanh âm cư nhiên là một giọng nữ lanh lảnh.
Mang gương mặt của Thập tứ lại phát ra tiếng nói của nữ nhân, sự phối hợp này thoạt nhìn muốn bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu quái dị. Nhưng Hoành Húc vẫn đang bất vi sở động lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ ngay cả khi nàng là một nữ nhân cũng nằm bên trong dự liệu của hắn!
“Ngươi chính là nữ nhân cố ý dẫn dụ Thập tứ cứu ngươi đi? Mục đích làm như vậy, đơn giản chính là tuyển định một người để dịch dung rất giống, chỉ thông qua gặp mặt một lần cùng ngắn ngủn mấy câu nói với nhau là có thể đưa hắn bắt chước đến giống như vậy, xem ra ngươi là nhân tài hiếm có, chẳng qua không dùng vì mình thì có tài cách mấy cũng chung quy là kẻ trở ngại!”
“Ngươi nói đến mức cứ như là kẻ quan sát hết thảy! Ngươi có năng lực làm khó dễ được ta?” Nàng kia khinh miệt cười nói.
“Ha ha, trên đời không có chuyện gì ta không làm được, càng không có người nào ta không làm gì được!” Khí thế bức người cùng khí phách ngạo nhân làm cho nàng thần sắc thoáng luống cuống, “Đồn đãi cao thủ của Ngọc lâu nhiều như mây, cho các ngươi hôi phi yên diệt (tan biến) cũng bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, chứ nói chi là giết một tên Vân Cơ nho nhỏ như ngươi!”
Nếu lời nói mới vừa rồi của Hoành Húc chính là làm cho nàng kinh hãi, như vậy bây giờ mới chân chính làm cho nàng sợ! Nàng thực xác định, cho tới bây giờ mình chưa từng bại lộ qua dấu vết gì có liên quan đến Ngọc lâu, nam nhân này, người nam nhân này như thế nào tra được Ngọc lâu của bọn họ? Lại còn biết được tên của mình!
“Thực kinh ngạc phải không?” Hoành Húc nhìn thần sắc khiếp sợ của nàng cười lạnh nói.
“Ngươi, ngươi đến tột cùng là như thế nào biết được, ta nhớ rõ ngươi cho tới bây giờ chưa từng rời đi nơi này!”
“Vấn đề này ngươi còn chưa có tư cách biết!”
Vân Cơ nhìn nam nhân không giống bình thường trước mắt này, xem ra lần này
Ngọc lâu gặp phải phiền toái không nên dây vào! Ngẩng đầu, bỗng nhiên trông thấy con kên kên xoay quanh đã lâu đột nhiên sải cánh bay về phía đông, trên mặt Vân Cơ lộ ra một tia cười quỷ dị.
Hoành Húc nhíu mày, cùng lúc đó, thị vệ đã tách ra nhiều ngày biểu tình bất an phi thân mà đến.
“Chủ thượng, công tử. . . . . . Không thấy !”
Truyện khác cùng thể loại
263 chương
233 chương