Chất Tử Điện Hạ

Chương 113 : Phong thành

Thiên không dày đặc tựa hồ mang theo mấy phần xung đột muốn nổi lên phong tuyết, hai bờ sông cỏ cây thanh lục(xanh đậm) trải kín,tầng đất lỏa lồ thoạt nhìn như là làn da tiều tụy khô cạn, không có sinh khí ép sát thân thể gầy trơ xương của lão nhân. Trên mặt sông thủy khí uốn lượn, tầm nhìn trơ trụi khiến chung quanh có vẻ trở nên chật chội. So với băng thiên tuyết địa ở kinh thành, mùa đông nơi này cho dù lạnh cũng không có đại tuyết bay tán loạn. Thiếu niên mang ánh mắt đầy sương mù, như có điều suy nghĩ nhìn về phía trước, thân mình cho dù bọc hồ cừu cũng không giấu đi vẻ đơn bạc thẳng tắp đứng ở mũi thuyền, mái tóc đen mềm mại giống như tơ lụa nhẵn mịn! Vốn là còn trẻ vô nhàn sầu, vì cớ gì lại ai nhiên một tiếng thở dài? “Đang suy nghĩ gì?” Từ khoang thuyền đi ra một gã nam tử hắc y hắc sa. Tử Li khẽ a một hơi, nhìn sương trắng tiêu tán mới rút tay về nói: “Cái gì cũng không nghĩ, chỉ là ngẩn người mà thôi!” “Không muốn nói thì thôi! Vào đi, thân thể của ngươi chịu không nổi hàn khí nặng như vậy!” Hắc y nhân không cho là đúng, dẫn đầu xoay người chui vào trong khoang thuyền. Khoang thuyền đặt đầy hỏa bồn rõ ràng so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều, Tử Li ngồi ở trên chiên tử (chăn), nhìn Hắc y nhân đang hâm rượu muốn nói lại thôi. “Có chuyện gì?” Cách hắc sa vẫn có thể cảm giác được tầm mắt muốn hỏi của y. Tử Li lau đi hơi nước trên tóc, do dự trong chốc lát nói: “Cám ơn ngươi giúp ta rời đi hoàng cung, đã đi xa như vậy, hẳn là an toàn , ta nghĩ. . . . . . là thời điểm nói tái kiến!” Hắc y nhân khẽ cười một tiếng, “A, qua đến sông nhanh như vậy liền đoạn cầu?” “Ta không phải ý này!” Tử Li nhíu mày biện bạch, “Ta chỉ là nói ta đã phiền toái ngươi thật lâu, không muốn lại làm phiền ngươi!” Hắc y nhân chậm rãi uống một hớp noãn tửu (rượu ấm), không mặn không nhạt nói: “Ngươi đã phiền toái ta quá nhiều, thêm vài cái nữa cũng đã mất cái gọi là ‘lại’!” Tử Li thoáng chốc lĩnh ngộ, lập tức nói sang chuyện khác, “Nhận thức ngươi lâu như vậy ta còn không biết ngươi tên là gì? Luôn ‘ Thánh dược thủ Thánh dược thủ ’ gọi có cảm giác xa lạ!” Kỳ thật chuyện Tử Li càng muốn biết là người trước mắt này vì cái gì luôn đội hắc mạo, chẳng lẽ là mặt của hắn hủy dung nhận không ra người? “Không thể trả lời!” Xấu hổ trầm mặc một hồi, Tử Li lại hỏi: “Ngươi vì cái gì phải giúp ta?” “Ta cao hứng!” Tử Li mếu miệng, người này. . . . . . “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, tiếp theo chúng ta phải đi tới đâu không?” “Mục đích của ngươi không phải là vì rời đi Sở Kinh vương sao, chỉ cần ly khai hắn là thành, cần gì phải quản đi nơi nào?” Thoáng chốc bị kiềm hãm, tiếp theo trong lòng chua xót. Tử Li xoay qua không nói nữa, lại nhìn giang thủy bên ngoài khoang thuyền lăng lăng xuất thần. Vì tránh tai mắt của người, hai người một đường xuôi nam, nơi phân giới hà đạo chảy vào Sở Kinh cùng Đan Mạnh, lại xuôi dòng được một đoạn hành trình, cuối cùng lên bờ ở một bến tàu Đan Mạnh quốc. Vào thành thì sắc trời đã tối, bọn họ chọn một khách điếm ngụ lại, bởi vì những sương phòng đơn cơ bản đã đầy, hai người chỉ có thể cùng ở trong một gian phòng một đêm. Giường ngủ chật chội sau khi chứa hai người có vẻ càng thêm nhỏ hẹp. Trong bóng đêm con ngươi Tử Li mở to suy nghĩ lẳng lặng nằm, chăn thực cứng, còn tản ra một cỗ vị mốc, Tử Li cực kỳ sợ lạnh nhịn không được run run, lúc này không khỏi nhớ tới cái ôm ấm áp thoải mái của Hoành Húc. “Nhớ hắn?” Trong bóng đêm bên cạnh bỗng nhiên vang lên câu hỏi làm cho Tử Li trong lòng thoáng hoảng, y phát hiện đối phương tựa hồ luôn có thể đoán được ý nghĩ của mình, điều này làm cho y rất không thoải mái. “Không, không có!” “Ta ghét nhất loại người khẩu không đúng tâm!” Ngữ khí đối phương đột nhiên chanh chua. “. . . . . .” Tử Li siết góc chăn trầm mặc. “Trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề gì!” “Ta không có trốn tránh, ” Tử Li biện bạch, “Ta chỉ. . . . .” lời nói lại đột nhiên dừng lại. “Tìm không thấy cái cớ đi!” Hừ nhẹ một tiếng, “Rõ ràng yêu đến tận xương, lại tự ti cho là mình không xứng với đối phương, cuối cùng lựa chọn bỏ đi xa. Đây không phải là trốn tránh thì là cái gì?” Xuyên thủng đau khiến người không thấy máu, Tử Li ngây người hồi lâu cuối cùng vẫn nhược nhược lập lại câu kia, “Ta không có trốn tránh!” Người bên cạnh ‘khoát’ một tiếng ngồi dậy, cho dù trong bóng đêm cũng có thể cảm giác được tầm mắt lợi hại của hắn, Tử Li bình khí không dám sảo động. Phanh một tiếng vang thật lớn, đối phương đã xuất môn đi xa! Tử Li nhẹ thở ra khẩu khí, thật đúng là người chẳng biết tại sao cứ âm tình bất định, mình đến tột cùng nói sai cái gì làm cho hắn phát đại hỏa như vậy? Trằn trọc hồi lâu mới mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện Thánh dược thủ vẫn chưa trở về. Tẩy xuyến xong đi xuống lầu, khách điếm đã đến không ít thực khách, ở trong một đám tiểu dân thị tỉnh tầm thường, Hắc y nhân cử chỉ nhàn nhã kia càng thấy rõ trong mắt. Tử Li đi đến bên cạnh bàn hắn ngồi xuống dò hỏi: “Ngươi tối hôm qua đến nơi nào vậy? Như thế nào một đêm cũng không trở về phòng?” Thánh dược thủ đặt ly trà xuống, “Ta đến đâu cũng phải hướng ngươi báo cáo sao?” Hiển nhiên là chưa nguôi cơn tức! Tử Li nhún nhún vai, thật sự là người keo kiệt! “Tiểu nhị, đến hai lung (lồng) bánh bao quán thang (canh).” “Có ngay, xin khách quan chờ!” Bàn tay nâng lên ly trà ấm, Tử Li kiên nhẫn chờ đợi đồ ăn sáng của mình. Ngoài cửa là ngã tư đường người đến người đi, trên mặt đất kết lại một tầng sương mỏng manh, ngày đông vừa soi liền một mảnh ẩm ướt, người qua đường mặc ung thũng (cục mịch) thật cẩn thận hành tẩu, chỉ sợ thoáng không lưu ý thì bàn chân sẽ hướng lên trời. “Bánh bao và quán thang đến đây, khách quan thỉnh ngài chậm dùng!” Bánh bao nóng hôi hổi, da mỏng nhân đẹp giống như bạch cúc, trắng noãn như sứ, gắp lên một cái tròn như đăng lung(đèn lồng) .Khinh khinh đề, mạn mạn diêu (nhẹ nhàng nâng, chậm rãi lay động), cửa sổ trước mở, lại ăn canh, một hơi khiến miệng đầy hương! Đang ăn đến tâm vô bàng vụ (quên đất trời), bỗng nhiên mặt bàn ‘bành’ một tiếng vang lên, Tử Li sợ tới mức tay run lên, bánh bao ‘ba’ rớt xuống mặt bàn rời xa cái bụng. Tử Li giận, Thánh dược thủ cũng giận, hai người đồng thời ngẩng đầu giận trừng mắt người tới.