Chất nữ

Chương 156

Mấy ngày nay Phượng Ly Ngô triệu tập các thần tử vào thư phòng nghị sự, có người nói trọng thần đi bàn việc quân thậm chí đã hai đêm chưa về phủ rồi, cho nên Khương Tú Nhuận đóng cửa nhỏ phía Đông lại cũng không bị Phượng Ly Ngô phát hiện ra. Có điều vào một ngày kia, lúc gần chạng vạng Đậu Tư Võ lại cực kỳ hào hứng tới gõ cửa yêu cầu vào phủ. Ngày ấy Bạch Thiển và hắn cãi cọ, hai người chia tay trong sự không vui vẻ, Đậu Tư Võ hờn giận, một mình trở về kinh thành trước. Sau đó Bạch Thiển theo chủ nhân vào thành, khó tránh khỏi thường gặp mặt Đậu Tư Võ. Đậu tiểu tướng quân vốn tưởng rằng Bạch Thiển sẽ tìm cơ hội nhận lỗi với hắn, bày tỏ tâm tình rất muốn gả, hắn thuận nước đẩy thuyền tha thứ cho nàng cũng được. Thật không nghĩ tới Bạch Thiển hình như còn hay hờn giận hơn hắn, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, càng không nói tới ý muốn xin lỗi. Bây giờ Đậu Tư Võ mới hưởng mùi vị, bánh bao lớn còn chưa nếm xong mùi vị đã bị thu chén đĩa, vừa đau lòng vừa trống trải. Hôm nay, hắn không có việc gì, cùng mẫu thân tới vườn mai ngoài thành của Dương gia thưởng mai. Nhìn cây mai lớn lên rất đẹp, Đậu Tư Võ bèn suy nghĩ, muốn cắt một cành tặng cho Thiển nhi. Hắn vừa vươn tay ra liền dọa những quý nhân ngắm hoa kêu sợ hãi, Đậu Tư Võ cũng bị mẫu thân Đậu Đậu phu nhân khiển trách dừng tay lại. Có điều tiểu thư Dương gia kia đúng là hào phóng, sau khi hỏi rõ nguyên do, chờ tới lúc hội hoa xuân kết thúc, lén cố ý bảo người cắt một cành hoa thật đẹp cho hắn để hắn tặng người thương. Thế là Đậu Tư Võ hào hứng cầm cành hoa đi một mạch tới hành cung của Nữ vương, gõ cửa muốn vào tặng hoa cho Bạch Thiển. Ngay lúc mọi người bẩm báo chuyện này cho Khương Tú Nhuận, chén trà trên tay Khương Tú Nhuận ngừng một chút, căng thẳng nói: “Chưa mở cửa trước cho hắn chứ?” Gã sai vặt truyền tin vội vàng nói: “Ngài không căn dặn, người gác cổng không dám mở cửa. Đã nói với Đậu tướng quân rồi, mấy ngày nay là ngày trai giới phải ăn chay theo truyền thống của Ba Quốc, trên bàn ăn uống không được có thịt đỏ, cũng không thể nói chuyện với người ăn thịt đỏ, tránh dính mùi thức ăn mặn, cần cách ly với mọi người vài ngày. Đến cả người ăn món thịt cũng không được vào nên mời Đậu tướng quân trở về phủ.” Đậu tướng quân bèn để cành hoa ở cửa, nói chờ hắn đi rồi, xin người gác cổng đưa bông hoa cho Bạch tướng quân. Khương Tú Nhuận trầm mặc một hồi rồi đứng dậy cất bước ra chỗ cửa lớn, sai người kéo cây thang tới bên tường, nhờ Bạch Thiển đỡ làn váy, nàng chậm rãi leo lên cây thang. Cách tường nhìn ra, cành hoa nằm yên tĩnh trên thềm đá quả nhiên kiều diễm, hình dạng của hoa “Biệt lầu quốc xuân” rất đặc biệt, cánh hoa ở đầu cành mọc dày, có người nói mùi hoa này mới là thứ đặc biệt mê người, khiến cho người nghỉ chân ở dưới cánh hoa phải tìm kiếm mùi hương. Chỉ là bởi tường quá cao, nhất thời không ngửi thấy mùi gì, thế nhưng Khương Tú Nhuận nhìn bông hoa kia lại không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng mơ hồ lóe lên ý nghĩ có chút hoang đường. Nàng vội vã xuống thang, bình tĩnh lại rồi gọi thị vệ ở ngoài cửa chuyển bông hoa kia đi, tạm thời bỏ vào trong một hộp gỗ. Bậc thềm cũng phải dùng nước sạch rửa sạch. Đến ngày hôm sau, Phượng Ly Ngô xử lý quân vụ xong thì tản bộ tới cửa nhỏ phía Đông, thế nhưng cửa kia gõ thế nào cũng không mở ra. Đậu Tư Võ cùng đi với hắn đúng là hiểu rõ nội tình, liền nói với bệ hạ Ba Quốc có cái ngày gì mà “Trai giới ăn chay”, có người nói cả phủ chỉ ăn trái cây rau dưa và không gặp mặt người ăn thịt, cũng không thể nói chuyện, càng không thể hôn môi gì đó. Phượng Ly Ngô hung hăng lườm hắn một cái, cảm thấy cho dù là truyền thống Ba Quốc, Tú Nhuận cũng quá nhẫn tâm rồi, nàng nên sớm nói cho hắn để hắn không ăn thịt cùng nàng là được rồi, dù sao vẫn tốt hơn lúc này không được gặp nhau! Thiên tử một triều bị từ chối cho vào cửa là bất nhã, Phượng Ly Ngô ngậm cơn tức giận, vung tay áo rời đi. Lúc gã sai vặt báo tình hình ở ngoài cửa cho Khương Tú Nhuận, nàng không nói gì, thế nhưng trong lòng lại buồn bực vì hắn không hiểu chuyện. Ở kiếp trước, tình hình bệnh dịch vẫn chưa lan tới trong cung, cho nên Khương Tú Nhuận cũng không lo lắng Phượng Ly Ngô bị làm sao. Thế nhưng bây giờ, nàng lại bất tri bất giác nghĩ tới ở kiếp trước Đoan Khánh đế không có thường xuyên đi bộ như thế, trong lòng tất nhiên là lo lắng. Có điều nàng lại âm thầm ôm may mắn, ngộ nhỡ đời này không hề bùng phát ôn dịch thì sao? Đáng tiếc ý nghĩ như vậy đã tan vỡ vào ba ngày sau, phu nhân tiểu thư trong vài quý trạch trong thành bỗng nhiên phát sốt, trên mặt nổi đầy nốt màu đỏ tươi nhuư mắc bệnh sởi. Bọn hạ nhân hầu hạ cá nàng cũng rất nhanh bị nhiễm bệnh, cả người phát sốt, lang trung kết luận đây là bệnh dịch có thể lây, người trong cả thành Lạc An nghe thấy dịch lập tức biến sắc. Phượng Ly Ngô cũng không hề tới nữa, chỉ sai người báo tin cho Khương Tú Nhuận rằng cho dù qua ngày trai giới rồi, ngàn vạn lần cũng không thể rời khỏi cánh cửa hành cung, bằng không bệnh dịch lan rộng, lây tới người mẹ con các nàng thì không hay. Khương Tú Nhuận không thể ra ngoài phủ, nhưng sai người chú ý cặn kẽ tình huống người bị bệnh bên ngoài phủ. Mà nàng ở trong hành cung trước hết xếp hết người bị bệnh vào một danh sách, kết quả hiển nhiên vừa xem là hiểu ngay, nàng phát hiện người sinh bệnh tất cả đều là nữ quyến tới biệt viện của Dương gia ngắm hoa, không có trường hợp ngoại lệ nào cả. Chỉ là sau đó, bởi vì mấy nữ quyến này mà tình hình bệnh dịch lan truyền, trở nên rắc rối phức tạp, khiến người ta không phát hiện ra manh mối. Có điều không tưởng tượng nổi nhất là bọn thị vệ canh giữ ngoài cửa hành cung Khương Tú Nhuận, vậy mà có hai người ở trong nhóm lộ ra triệu chứng đầu tiên trong danh sách. Phải biết hai người bọn họ chưa từng tham gia hội ngắm hoa kia! Thế nhưng Khương Tú Nhuận ngơi suy nghĩ một chút, lập tức liên tưởng tới cành hoa kia. Lúc trước bởi vì bông hoa kia quý giá, lại là Đậu Tư Võ tặng cho Bạch Thiển nên nàng lệnh cho hai thị vệ kia nuôi cành hoa, chỉ là xuất phát từ lòng nhạy cảm, không có lập tức chuyển vào trong phủ. Bây giờ xem ra, loại ý nghĩ không tưởng tượng nổi của nàng vậy mà thật sự đã được xác minh. Bệnh dịch bây giờ hiển nhiên tám chín phần có liên quan tới cây hoa. Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận đứng bậy dậy, vội tới mức lảo đảo. Nếu ý nghĩ của nàng linh nghiệm, Đậu Tư Võ tiếp xúc với bông hoa kia chẳng phải cũng đã nhiễm dịch bệnh? Vậy... Bệ hạ Đại Tề hắn hầu hạ bảo vệ chẳng phải cũng sẽ lây nhiễm bệnh dịch sao? Mấy ngay nay Phượng Ly Ngô không có tới, thư cũng không viết lấy một lá, thật sự kỳ lạ. Đường đường là vua một nước nếu mắc bệnh dịch, theo tâm tư lòng dạ của Phượng Ly Ngô, chắc chắn canh phòng nghiêm ngặt liều mạng che giấu, không để lộ ra chút nào. Nói không chừng, hiện tại hắn nằm ở trên giường bệnh rồi... Nghĩ tới chỗ này, Khương Tú Nhuận hối hận tới mức xanh ruột. Chuyện nàng sống lại là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, không thích hợp nói với người khác. Cho nên lúc trước nàng biết rõ kinh thành có khả năng lây truyền bệnh dịch, lại không có sớm báo cho Phượng Ly Ngô biết để hắn sớm có chuẩn bị. Nàng chính là quá võ đoán, cho rằng kiếp trước trong cung không có dịch, bèn chắc chắn kiếp này không có gì phải lo, chuyện này thật sự quá bất cẩn. Ở kiếp trước, bệnh dịch kia đi qua, trong vòng bốn năm ngày bùng phát, triệu chứng rất lớn, nếu là người trong nhà có tiền, có chén thuốc giải nhiệt trừ độc để uống còn miễn cưỡng giữ được cái mạng. Về sau lan tới người trong nhà bần hàn thì người mắc bệnh chỉ có thể ngồi chờ chết rồi được chuyển xác tới bãi tha ma ngoài thành thôi. Nếu nàng đoán không sai, Phượng Ly Ngô lúc này nhất định đã nhiễm bệnh, nhưng giấu giếm không báo cho mình. Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận cắn răng chịu đựng tới nửa đêm thì không chịu nổi nữa, gọi Bạch Thiển tới, nghiêm túc dặn dò công việc vụn vặt lớn nhỏ xong, liền muốn thay quần áo rời hành cung. Bạch Thiển bị dọa giật mình, vội vã ngăn lại nói: “Nữ vương tổ tông của ta, lúc này ngài chạy ra ngoài chơi làm cái gì? Bây giờ thậm chí ban ngày đường phố trong thành Lạc An cũng vắng vẻ, ai cũng không dám qua lại chỗ nhiều người, rất sợ lây dịch bệnh, ngài ở trong phủ là tốt nhất, chạy ra ngoài làm cái gì chứ?” Khương Tú Nhuận lại không hề bị lay động, khoác áo choàng vào rồi lại sai người chuẩn bị hùng hoàng [*] trừ tà bỏ vào khăn, gấp khăn lại theo hình tam giác, buộc lên trên miệng và mũi rồi nói: “Ban đêm ta ra ngoài, trên phố xá càng không có người, có lẽ cũng sẽ không sao đâu. Chỉ là sau khi ra rời khỏi đây, không thể về lại hành cung nữa để tránh nhiễm khí dơ bẩn trong cung. Bảo Lý còn ở nơi này, không thể thiếu người quan tâm chăm sóc.” Bạch Thiển làm sao không biết nguyên cớ nàng vội ra cửa chứ, thật ra mấy ngày nay nàng ấy cũng muốn ra ngoài phủ xem Đậu Tư Võ có nhiễm bệnh hay không, nhưng vướng công việc đang gánh vác nên cũng không thể đi ra ngoài. Nàng ấy thấy Khương Tú Nhuận đã quyết đi, khóe mắt nhất thời đỏ lên, nghẹn ngào một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Nữ vương phải cần thận một chút, ngoài ra... Nếu Đậu Tư Võ bị bệnh, e rằng ta cũng phải ra khỏi phủ tới xem hắn thế nào. Trước khi tới lúc đó, kính xin Nữ vương chọn trước một người có thể tin tưởng được gánh vác công việc trong phủ...” Khương Tú Nhuận làm sao không biết tính tình vị nữ tướng quân này của mình, chỉ là việc đã đến nước này, bệnh dịch thiên tai ở trước mặt, tính mạng người giống như con thuyền trôi nổi trong vòng nước xoáy, nàng cũng không biết chuyện sau này thế nào. Cuối cùng, cũng chỉ vỗ vỗ vai Bạch Thiển rồi dẫn thị vệ và thị nữ thiếp thân vội vã lên xe ngựa rời đi. Lúc trước trở về Tề triều trong thành Lạc An, Phượng Ly Ngô đã cho Khương Tú Nhuận yêu bài [*] đặc cách vào cung. [*] Thẻ bài đeo thắt lưng quan chức ngày xưa thường đeo. Nó tương đương với hộ chiếu ngày nay. Tuy rằng lúc này đã là đêm khuya, nếu như không có lệnh của Hoàng đế, bất luận người nào cũng không thể vào cửa cung, nhưng nhờ vào yêu bài, Khương Tú Nhuận vẫn thuận lợi đi vào dù chưa qua thông bẩm [*], được cung nhân lặng lẽ đưa vào tẩm cung Hoàng đế. [*] Người dưới báo cho chủ nhân. Phượng Ly Ngô đang ngủ thì bị giọng nói khẽ của thái giám làm tỉnh lại, nói là Nữ vương Ba Quốc vào cung cầu kiến. Hắn ngồi bậy dậy, giày cũng không đeo, chân trần bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, vừa đúng lúc nhìn thấy Khương Tú Nhuận đi vào từ phòng ngoài, vừa đi vừa cởi nút buộc áo choàng. Phượng Ly Ngô vừa mừng vừa sợ, đi tới kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng hỏi: “Gặp chuyện gì vậy? Vì sao khuya rồi còn tới? Tình hình bên ngoài thế nào nàng không biết sao? Không phải trẫm sớm nói cho nàng biết là không cho phép nàng ra cửa sao?” Khương Tú Nhuận nhìn bộ dạng khỏe mạnh của hắn, lại nhìn kỹ lồng ngực hắn, thật sự không có dấu hiệu nhiễm bệnh dịch, trong lòng nhất thời thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Mặc dù nàng không nói chuyện, nhưng Phượng Ly Ngô thấy nàng vội vã quan sát bộ dạng trên dưới của mình, trong lòng cũng đoán tám chín phần: Tiểu nữ tử ngốc nghếch này chắc chắn tưởng hắn không tới gặp là vì nhiễm bệnh dịch nên che giấu nàng, liền nóng ruột vào cung thăm bệnh ngay trong đêm. Phương Ly Ngô nhịn không được nắm nắm nàng lắc lắc, trong lòng mắng nàng ngốc và lỗ mãng, nhưng lại cảm thấy một vị ngọt ngào không ngăn lại được. Khương Tú Nhuận thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi lại chợt nghĩ tới nàng ở đây không thích hợp, có chút thấp thỏm nói: “Là ta lỗ mãng rồi, trong cung bây giờ cũng được canh gác, ta xông vào như vậy, nếu như không cẩn thận mang theo triệu chứng bệnh dịch thì nên làm thế nào cho phải đây?” Phượng Ly Ngô ôm chặt nàng, nhăn nhó nói: “Nàng hoài nghi ta bị bệnh nên liều mạng muốn vào hầu bệnh. Đổi lại là nàng bị bệnh, ta chẳng phải cũng muốn chăm sóc nàng như thế sao? Hiện tại mới lo lắng, chẳng phải vô dụng rồi sao!” Trong lúc Khương Tú Nhuận thở phào, chợt nghĩ tới lời nhờ cậy của Bạch Thiển liền vội vàng hỏi: “Thế... Đậu Tư Võ thì sao? Bạch Thiển đang lo lắng cho hắn, hắn có bị lây bệnh dịch không?” Phượng Ly Ngô ôm lấy nàng vào trong phòng, không đếm xỉa nói: “Hắn? Mỗi ngày một bữa phải ăn ba chén cơm tẻ lớn, mấy ngày nay bởi vì không thể ra khỏi cung nên đã đánh bể ba bao cát, tình trạng không giống như bị bệnh, vẫn khỏe lắm!” Nghe xong lời này, Khương Tú Nhuận lại thở phào nhẹ nhõm thay Bạch Thiển. Thế nhưng như vậy, chẳng phải chứng minh tất cả ngờ vực ban đầu của nàng đều sai rồi sao?