Chất nữ

Chương 149

Kim Khuê nhất thời bị lời nói của Bạch Thiển làm nghẹn họng. Biện pháp của nữ tử này lúc nào cũng khó tránh khỏi sự hẹp hỏi bỉ ổi, không hợp với đạo bài binh bố trận của đại trượng phu. Thế nhưng hiện nay Ba Quốc suy yếu, nếu bị Nhung Quốc áp sáp rồi đánh như lúc trước, thật sự khó mà chống đỡ. Thà chạy chữa cho ngựa chết như ngựa sống [*], không cần tầng da mặt kia nữa thôi! [*] Thành ngữ Trung Quốc, biết mọi chuyện vô phương nhưng vẫn ôm hy vọng. Chờ đội quân Nhung Quốc chấn chỉnh xong, lại tiếp tục tập kết và xuất phát, thuận lợi tới bên dưới Hạt thành Ba Quốc thì đã là ngày thứ hai rồi. Trải qua trận bị chông sắt và đá rơi loạn chăm sóc, tuy rằng quân Nhung không tới nỗi bị thương nguyên khí nặng nề nhưng cũng không có sức lập tức chiến đấu nữa, dù sao cũng phải nghỉ ngơi một chút, chỉnh đốn việc quân để về sau chiến đấu tiếp. Còn có một điều là mắt thấy khí lạnh sắp tới, Nhung vương dự định chuẩn bị chờ đợi thành hào ở Hạt thành kết băng rồi mới chiến đấu. Như thế thì thành hào sẽ trở thành thùng rỗng kêu to, có thể để cho binh mã trực tiếp đi qua. Hai quân giằng co, trong đầu Nhung vương có mấy lạng nước, Khương Tú Nhuận sao có thể không biết? Chỉ có điều, nàng biết nhiều hơn Nhung vương là đầu mùa đông năm nay, Ba Quốc sẽ đón một đợt không khí lạnh khác thường. Một năm này ở kiếp trước, cống nạp hàng năm của Ba Quốc chợt giảm, Đoan Khánh đế vô cùng bất mãn, hỏi và trách mắng ca ca Khương Chi của nàng. Sau đó Khương Chi từ miệng Cơ Vô Cương mới biết, Ba Quốc gặp phải một đợt không khí lạnh trăm năm mới thấy có một lần, tuyết lớn chặn kín cổng, thậm chí rất nhiều trâu ngựa dê chết rét khiến cho Ba Quốc vốn đã suy yếu quốc lực lại còn liên tiếp gặp nạn. Cũng bởi vì nghĩ tới điều này, Khương Tú Nhuận sớm ra lệnh cho Nông ti Ba Quốc làm công tác chuẩn bị, mệnh lệnh cho thôn quận các nơi phải xây và cung cấp chuồng trại trú đông cho dê bò, ngoài tường thì dùng phân và nước tiểu súc vật trộn với đất sét rồi trát bốn lớp, các nơi đều làm công tác phòng bị chu đáo. Cho dù năm nay vẫn có đại hàn [*] tới như kiếp trước, cũng hy vọng con dân Ba Quốc có thể sống qua trận trời đông giá rét, trong ngoài đều khốn đốn này. [*] Một trong 24 tiết, khoảng 20 - 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc. Về phần thành hào cũng chỉ là dùng để kéo dài thời gian quân Nhung, chẳng thể trông chờ nó ngăn địch. Chỉ cần kéo dài quân Nhung qua những ngày này, làm tiêu hao lương thực của bọn họ, chặn được tiếp viện của quân Nhung, cho dù thành hào đóng băng thì cũng không sao cả. Tên cổ của Hạt thành là Tư Nghị, bởi vì thành trì giống như con bọ cạp khổng lồ chiếm giữ ở giữa lưng trừng núi mà được gọi tên như vậy. Một nơi dễ thủ khó công vào chỗ hiểm yếu. Nếu quân Nhung không thể hạ được Hạt thành thì không thể tiến lên nửa bước. Khương Tú Nhuận cảm thấy trận đại hàn kia có thể sẽ làm mất hơn phân nửa mạng người của quân Nhung. Thế nhưng đại hàn trông mong còn chưa đến, thành hào đã kết băng, những người Nhung Quốc vốn là từ vùng lạnh mà tới, hơn nữa mang củi và lương khô đầy đủ, sau khi chuẩn bị mọi việc qua loa thì tập kết đại quân rồi bắt đầu tiến công về Hạt thành. Hơn nữa lần này cũng không biết bọn họ được cao nhân nào chỉ điểm, vậy mà kéo theo thang mây tới. Những thang mây này cao chót vót, kèm theo móc câu chống đỡ, móc vào tường sẽ không dễ dàng bị rung chuyển. Binh tướng bảo vệ Hạt thành liền đổ bát dầu sôi lớn xuống, bắn tên lửa, ném mạnh đá xuống. Bên dưới thành tiếng chém giết kêu gào vang khắp một vùng. Khương Tú Nhuận vẫn đang ở Hạt thành, hiển nhiên là thu hết âm thanh chiến đấu kịch liệt vào trong tai. Có người nói thi thể dưới thành bởi vì dính dầu mà đã bị nướng, ngọn lửa kia liếm trên không trung, mơ hồ hiện ra màu đỏ sậm. Kim Khuê tướng quân khuyên Quốc quân rời khỏi Hạt thành tránh đi, lại bị Khương Tú Nhuận cự tuyệt như chặt đinh chém sắt. Mỗi ngày Bạch Thiển đích thân tới tiền tuyến, hiển nhiên biết phòng thủ Hạt thành gian khổ nên cũng khuyên Khương Tú Nhuận rời đi tránh nguy hiểm. “Nếu như lúc này ta rời khỏi thành, chính là hành động run sợ chiến đấu, khó tránh khỏi sẽ làm dao động lòng quân. Lúc này chính là lúc địch ta giằng co, ta làm sao có thể làm các tướng sĩ mất tinh thần? ... Không phải sớm thu xếp chỗ rời đi cho Bảo Lý và huynh tẩu ta rồi sao? Ta đây cũng không còn lo lắng... Nếu như Hạt thành thất thủ, Ba Quốc không còn chỗ ngăn địch ở ngàn dặm nữa, cánh cổng này, cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ.” Song, quân Nhung tấn công so với tưởng tượng còn mãnh liệt hơn, tuy rằng Hạt thành chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa trước đó binh sĩ trải qua thao luyện đặc biệt để chống cự giữ thành, thế nhưng trong quân Nhung hình như có rất nhiều người tham chiến không phải người Nhung Quốc, lại còn có tướng quân sử dụng giọng Lương Quốc chỉ huy những người Man này, có bản lĩnh hóa giải thế tấn công và thủ thành. Trong lòng Khương Tú Nhuận biết, trong kiếp trước chưa từng có trận tấn công của Nhung Quốc này, quả nhiên là có kẻ gian mưu hại. Sợ là Nhung Quốc và Lương Quốc cấu kết với nhau làm việc xấu, tới tiêu diệt Ba Quốc. Nàng rất muốn ôm quyền rồi nói một tiếng với Quân chủ của hai nước này: Ba Quốc có tài cán gì mà được hai vị coi trọng như vậy? Còn sử dụng sức mổ trâu tới giết con gà què Ba Quốc làm món thịt gà. Dầu sôi trong thành dần không còn đủ, tốc độ vận chuyển đá cũng không còn quăng nhanh xuống kịp nữa. Nhung vương cũng nhìn ra quân thủ thành của Hạt thành thế suy sức yếu, trong lòng càng thêm đắc ý, còn sai người ở dưới thành cao giọng mắng, trêu ghẹo Nữ vương Ba Quốc xinh đẹp. Loại lời lẽ bẩn thỉu miêu tả lúc Khương Tú Nhuận ở Đại Tề dâm loạn phóng đãng như thế nào sinh động như thật, lấy sắc hầu hạ người, trong lúc đó còn lăng nhăng cùng mấy con trai của thiên tử Đại Tề ở trên giường. Lời lẽ bẩn thỉu tràn ngập ý nghĩ dâm loạn của nam tử như vậy, trong lúc nhất thời vang lên bên tai không ngừng. Thánh nữ Nữ vương một quốc gia kính trọng ngưỡng mộ nhất lại bị người Nhung mắng chửi trở thành món hàng phóng đãng ai cũng có thể bắt nạt, binh sĩ Ba Quốc khắp thành đều tức giận tới nỗi run cả người, thậm chí, còn nghi ngờ người Nhung nói là thật. Đến nỗi Bạch Thiển nghe được các tướng sĩ âm thầm nghị luận, Nữ vương bọn họ ủng hộ và yêu mến, lẽ nào thật sự là nữ tử ai cũng có thể lấy làm chồng trong thành Lạc An? Nàng tức giận tới nỗi lập tức hạ lệnh bắt hai người lắm mồm này lại, chuẩn bị quất roi bọn họ. Tuy nhiên lại bị Khương Tú Nhuận nghe tin mà đến bắt dừng lại. Lời bịa đặt vô căn cứ trong miệng người phát ra xưa nay có muốn ngăn cũng không chặn nổi. Nếu thật sự trách phạt hai binh sĩ này, cũng chứng tỏ rằng nàng có tật giật mình rồi. Ngày hôm sau, Khương Tú Nhuận mặc lễ phục Nữ vương Ba Quốc tự mình leo lên lầu cổng thành, từ trên cao nhìn xuống kêu gọi Nhung vương đầu hàng. Nói thật ra, tuy rằng Nhung vương thèm muốn sắc đẹp của Khương Tú Nhuận, chẳng qua là lúc hắn còn làm vương tử đã từng thấy một bên mặt của tiểu vương nữ Khương Tú Nhuận, nữ hài mới mười hai mười ba tuổi mà như hoa như ngọc, sau này biến thành bộ dạng xinh đẹp vô song cỡ nào, hắn không được thấy nữa. Về sau, cũng chỉ được nhìn thấy nữ tử xinh đẹp động lòng người này trên bức tranh Thân hậu đưa tới. Lúc này ở trên cổng thành, nhìn nữ tử này có vóc người cao gầy tinh tế, nhìn từ xa, chỉ thấy làn da trắng không chút tì vết, quả là sắc đẹp hiếm có. Nhất thời Nhung vương ngứa ngáy trong lòng, bèn không để ý đến Tần Chiếu ngăn cản, ruổi ngựa chạy như bay về phía trước. Qua thành hào rồi, nhìn dáng dấp Nữ vương kia càng thêm rõ ràng, dung mạo hiển nhiên không cần phải nói. So với tưởng tượng của hắn, nàng còn đẹp hơn mấy phần, càng khiến người ta nhìn mà thèm chính là khí chất độc nhất vô nhị kia, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, trong quyến rũ lại có một luồng khí khái anh hùng khiến cho dục vọng chinh phục của nam nhân càng tăng thêm, chỉ muốn độc chiếm mỹ nhân khuynh thành như thế! Nhung vương nhất thời nhìn không chớp mắt, hai mắt tỏa sáng, miệng mở rộng ra, quả thực hận không thể sải một bước vượt qua tường thành rồi ôm mỹ nữ này vào lòng. Khương Tú Nhuận mắt thấy Nhung vương giẫm lên khu vực thành hào, lúc này mới lộ răng cười khẽ, cao giọng: “Nghe nói mấy ngày qua binh sĩ Nhung Quốc có rất nhiều sự tích tiêu khiển về trẫm mà trẫm chưa bao giờ nghe qua, lời lẽ bẩn thỉu khó nghe đó cũng không biết Nhung vương ngài nghe nói ở đâu hay là tự mình lĩnh giáo qua bản lĩnh của trẫm đi?” Nhung vương nhìn vẻ phong tình vạn chủng của nàng khi nói, nghe thấy hai chữ “bản lĩnh”, tất cả suy nghĩ đều bay một mạch vào cảnh phóng túng lăn lộn trong màn gấm đỏ, liền há rộng miệng ha ha cười nói: “Bản vương đúng là muốn tự mình lĩnh giáo bản lĩnh chăn gối của Nữ vương ngài, thành hào làm sao có thể ngăn cản, làm chậm trễ chuyện phu thê chúng ta quen biết nhau. Nếu Nữ vương lấy ra ba phần ân cần đối đãi thiên tử Lạc An, bản vương đảm bảo sẽ khiến cho Nữ vương dục tiên dục tử, quên sạch những nam nhân khác trên thế gian...” Ngay lúc hắn nói xong lời trêu ghẹo và ngửa mặt lên trời cười lớn, Khương Tú Nhuận bỗng nhiên xoay người lùi lại, nhận cái nỏ có tạo hình kỳ lạ trong tay Bạch Thiển. Cái nỏ này là sau khi nàng trở về Ba Quốc mời thợ giỏi chế tạo riêng. Cái nỏ này so với nỏ bình thường lớn hơn ba phần, sử dụng dây cung chế tạo đặc biệt, thích hợp nhất cho nữ tử sử dụng nên bắn rất tiện tay. Bởi vì bỏ thêm lò xo, tầm bắn xa hơn rất nhiều so với cung tên bình thường. Cho nên tuy rằng Nhung vương đứng ở bên cạnh thành hào, vì đề phòng bị đâm sau lưng nên chưa dám lên bờ sông. Khương Tú Nhuận dựa vào nỏ được đặc chế khéo léo, tính toán khoảng cách và góc độ bắn ra cũng chắc chắn tám chín phần bắn trúng cháu con rùa [*] này. [*] Một từ mắng chửi của Nhung Quốc, ý giống như thằng nhãi ranh, vương bát đản. Người trên dưới thành đều nhìn thấy, Nữ vương Ba Quốc một khắc trước còn lễ độ nho nhã yếu ớt, một khắc sau vậy mà duỗi cánh tay dài, nhấc váy leo lên tường thành, vòng eo nhỏ nhắn kiên cường, phong thái yểu diệu, tay nâng nỏ nhắm thẳng Nhung vương, kéo cò liền có mười mũi tên bắn ra. Dây cung nỏ trùng sâu xuống, mũi tên vụt qua hình như lóe lên ánh sáng, ở trên trên thành chỉ nghe được tiếng rít của mũi tên, thế nhưng căn bản là không nhìn thấy mũi tên đâu. Ngay tại thời khắc Nhung vương nghĩ linh tinh, không nghĩ tới Nữ vương kia nói bắn cung liền bắn cung, tuy rằng đội vệ binh ở bốn phía phản ứng nhanh, dồn dập tiến tới nâng lá chắn ngăn cản, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước, có một mũi tên xuyên qua khe hở của giáp, bắn thẳng vào một con mắt của Nhung vương. Nhưng vương hét lên một tiếng rồi vươn mình ngã xuống ngựa. Mà người Nhung phản công vẫn rất hiền lành, chỉ dồn dập nâng cung tên bắn tên như mưa về phía đầu tường thành. Kim Khuê sớm được Khương Tú Nhuận nói trước mưu kế, sau khi nàng bắn tên xuống dưới tường thành xong, nhanh chóng kéo lưới sắt có gai lên, che chắn hơn một nửa đầu tường thành, ngăn cản cơn mưa tên. Đúng lúc này, giọng nói to và thô lỗ của Bạch Thiển vang lên: “Nữ vương chúng ta ngày xưa ở trong Lạc An là nữ giả nam trang, mọi người gọi là công tử Tiểu Khương, bái sư rồi trở thành học trò của Mộc Phong tiên sinh. Ở Mặc Lâm thư hội có phóng độ vô hạn! Biết bao người lai vãng xin chỉ bảo, tất cả nhân vật nổi tiếng hay đại nho trong Lạc An người nào cũng vô cùng sùng bái công tử Tiểu Khương. Cũng bởi vì tài học xuất chúng nên được Tề Đế đặc cách trọng dụng phong làm thượng khanh [*], ngài là người văn thao võ lược, có một không hai! Há lại là người loại Man vương chui từ cống ngầm ra như ngươi có thể nói xấu được? Còn muốn lĩnh giáo bản lĩnh của Quốc quân chúng ta? Ngươi xứng sao!” [*] Các nước thời Xuân Thu chia khanh (quan đại thần) thành ba cấp Thượng khanh, Trung khanh, Hạ khanh). Nếu là chửi bậy ở đầu tường thành như ngày thường, lần này Bạch Thiển nói lời khen Quốc quân như vậy là không biết xấu hổ. Thế nhưng ngay vừa nãy, chúng binh sĩ trên dưới thành trì đều bị bất ngờ nên không đề phòng rồi lãnh hội xạ kỹ vô song và phong thái của Khương Tú Nhuận, còn là một lần bắn trúng một con mắt của Nhung vương vì háo sắc mà sơ ý. Lúc này lại nghe sự tích cuộc đời của Khương Tú Nhuận, câu nào cũng là thật, còn rất đúng lúc! Binh tướng Ba Quốc nhất thời trào dâng nhiệt huyết anh dũng, cùng nhau hô to “Nhã Luân Nữ vương, văn võ song toàn, có một không hai!” Tiếng hô to lấn át tiếng mắng chửi của binh Nhung, quét sạch triều hướng suy sụp mấy ngày qua, hình ảnh khí thế ngất trời.