Charlie bị đuổi học
Tôi không tin ông. Những lời nói đó cứ chực chờ nơi đầu lưỡi của Charlie nhưng không sao vuột ra được. Một cảm giác chết lạnh, lờm lợm chế ngự nó khiến nó biết điều đó phải là thật. Dagbert kẻ-dìm-chết-người đã thắng. Và Tancred đã thua.
Charlie giữ vẻ mặt mình trong chiếc mặt nạ cứng đo. Nó sẽ không để cái gã bên cạnh nó thấy nước trào ra khỏi mắt nó. Nhưng gã Weedon thậm chí chả bao giờ liếc Charlie lấy một lần. Gã gác cổng đang ngó chòng chọc con đường phía trước. Những hạt mưa cỡ viên sỏi bắt đầu chém mặt kính cửa sổ và tiếng sấm ngắt quãng rền vang trên bầu trời thành phố.
“Hắn nghĩ hắn là ai kia chứ?” gã Weedon gầm gừ. “Thằng cha sấm”.
Ông sấm! Vậy là cha của Tancred đã biết chuyện gì xảy ra. Ông có cố gắng cứu được con trai mình không? Nó không muốn bắt chuyện với gã Weedon nhưng tự dưng nó thấy mình hỏi: “Ông Torsson đã tới trường à?”
“Hứ!” gã Weedon quạu quọ. “Có trời biết tại sao lão biết mà có mặt ở đó ngay tức khắc. Suýt thì thiêu rụi nơi ấy”.
“Nhưng bác ấy có cứu được Tancred không?”
“Không.” Gã Weedon dùng cái giọng ác hiểm, ngu muội của gã. “Hắn chả cứu nổi thằng ranh con hắn”
Charlie nghiến chặt răng lại. Không còn câu nào để hỏi nữa.
“Chẳng mấy chốc bọn mày sẽ không còn sót lại mống nào nữa, phải không Charlie Bone? Nhóc Billy cũng tiêu tùng rồi này.” Gã Weedon khạc một cái. “Mày cũng phải chịu thua và dùng tài phép của mày vô cái gì đó hữu ích đi. Hãy giúp ngài Ezekiel một tay.”
Không bao giờ, Charlie nghĩ.
“Tao hi vọng mày chưa quên mẹ mày với bố mày đang một mình long nhong trên biển cả mênh mông.” Gã Weedon đổi giọng. Nghe phả ra cái vẻ khoái trá chết người.
Charlie không cần phải trả lời. Xe đã trờ tới bên ngoài nhà số 9 đường Filbert.
“Ra,” gã Weedon đuổi.
Ngay khi Charlie leo ra khỏi xe, gã Weedon nhoài qua đóng sầm cửa hành khách lại. Chiếc xe phóng bay đi, dội lên người Charlie một dúm bùn.
Charlie tưởng tượng ngoại Maisie sẽ ra mở cửa. Nó bắt đầu chuẩn bị một lời giải thích việc nó đột ngột trở về nhà. Nhưng nó không cần phải mất công vậy. Bởi vì nội Bone đứng sù sụ ở khung cửa khi cửa mở. Mụ rõ ràng là đang đợi Charlie.
“Họ đã báo cho tao biết hết mọi chuyện rồi,” nội Bone gằn giọng khi Charlie bước vô hành lang. “Lên lầu.”
“Cho cháu...?”
“Không gì hết. Đó là cái mày đáng nhận. Không gì cả.”
“Nhưng cháu đói bụng.” Charlie ôm chặt lấy bụng. “Cháu chưa ăn gì kể từ...”
“Mày không nghe tao nói à?” bà nội nó cao giọng. “Lên lầu.”
Gương mặt hớt hải của ngoại Maisie ló ra khỏi cửa nhà bếp. “Cái gì vậy?” bà hỏi. “Charlie? Sao con ướt nhẹp vậy con? Có chuyện gì thế?”
“Không phải việc của bà,” nội Bone sấn sổ.
Điên tiết vì cái giọng của mụ ta, ngoại Maisie hiên ngang bước ra hành lang. “Charlie ướt mèm chắc chắn là việc của tôi. Vào bếp đi con.”
“Con chưa ăn gì kể từ bữa sáng.” Charlie nói với giọng tuyệt vọng. “Con đói meo, ngoại Maisie.”
“Nó bị trường đuổi học,” nội Bone lải nhải. “Nó phải bị phạt vì thói cư xử vô nhân đạo.”
“Chắc chắn bà không ghen tị với nó một cái sandwich chứ, Grizelda.” Ngoại Maisie sờ sẫm cái áo chùng ướt mẹp của Charlie. “Cởi ra mau đi con. Kẻo con chết vì viêm phổi và đói nếu người ta đòi làm theo ý họ.” Bà thảy một cái nhìn căm hờn vô nội Bone và giật tấm áo chùng ướt của Charlie ra.
“Một cái sandwich,” nội Bone lừng khừng. “Sau đó đi ngủ.” Mụ lên lầu và đóng sầm cửa lại.
Ngoại Maisie kéo Charlie tới bếp lò và ấn nó ngồi xuống cái ghế bập bênh của nội Bone. “Nói cho bà nghe hết coi, Charlie. Chuyện gì đã xảy ra?” Bà tới tủ lạnh và lôi ra một đống đồ ăn. “Con sẽ có một cái sandwich bự trong thời gian nhanh nhất bà có thể xoay được. Nào kể đi, cưng. Kể tất.”
Thái độ ân cần của bà là quá nhiều đối với Charlie. Một tiếng nấc vọt lên khỏi lồng ngực nó, đe dọa làm nó ngạt thở. “Ngoại Maisie,” nó thét lên. “Tancred chết rồi.”
“Cái gì?” ngoại Maisie sững sờ nhìn nó.
Nước mắt mà Charlie đã kìm nén đến giờ tuôn đầm đìa trên mặt nó và rơi lã chã xuống bàn tay đang cố chùi đi một cách vô ích của nó.
“Charlie! Charlie, nói bà nghe chuyện gì xảy ra!” ngoại Maisie nài, dùng chiếc khăn mùi xoa của bà chấm mặt cho Charlie.
“Con không biết, ngoại Maisie. Con không biết. Con đã bị nhốt.” Và Charlie kể cho ngoại Maisie tất cả chuyện đã xảy ra cho tới khoảnh khắc Claerwen hiện ra khỏi cái kén bóng nhẫy của cô nàng. “Khi đó con hiểu ngay ra rằng Tanrced đã bị lừa.” Charlie thở dài thảm thiết và lau mắt. “Nhưng con không bao giờ nghĩ Dagbert sẽ... sẽ dìm chết anh ấy thật!”
“Vậy là đã đến nước này.” Ngoại Maisie đặt một đĩa sandwich tú hụ lên đùi Charlie. “Bà mừng vì con bị đuổi học, Charlie. Bà không nghĩ con nên trở lại cái nơi khủng khiếp đó nữa.”
“Nhưng con phải đi, ngoại Maisie. Giờ chỉ còn ba tụi con thôi. À, bốn chứ, nếu tính cả Olivia. Họ cần con ở đó.”
“Không, họ không cần con. Ba mẹ con mới cần con. Bà cần con. Nơi đó kết thúc đối với con rồi.” Ngoại Maisie kéo một cái ghế ra ngồi đối diện Charlie, để nhìn nó ăn.
Có cố giải thích cũng vô ích, Charlie nhận thấy vậy. Nó hầu như không giải thích được cho chính nó, về cái nhu cầu thuộc về bản năng là phải ở bên các bạn khác Gabriel, Emma, Olivia và Lysander. Bởi vì chỉ khi bọn chúng đoàn kết thì mới có thể ngăn chặn cái bóng trở lại và... Và sao nữa? Charlie thậm chí còn không dám nghĩ tới điều đó.
“Claerwen!” nó bỗng tá hỏa. “Nó ở trong áo chùng của con.
Ngoại Maisie chụp lấy cái đĩa lăn khỏi đùi Charlie. Con bướm trắng đã leo ra khỏi túi nó và bây giờ đang đậu trên chỏm của cái mũ trùm, phát ra một tia sáng xiên ngang hành lang. Con bướm trắng lập tức bay đậu lên cánh tay Charlie và Charlie mang nó vô nhà bếp.
Ngoại Maisie nhìn Charlie ngồi lại vô cái ghế bập bênh và trao lại cho nó đĩa đồ ăn. “Đừng nghĩ đến chuyện lại đi chu du nữa đấy,” bà nói, mắt nhìn con bướm trắng. “Nội Bone đã lấy chìa khóa tầng hầm rồi. Cho nên, Charlie à, con không thể đi vô tranh, cho dù con có hay không có con bướm.”
“Sao?” Charlie liếc ngang qua ngoại Maisie. “Billy đang ở xứ Badlock, ngoại Maisie. Nó không có ở trường.”
“Con nói gì cũng vậy thôi, Charlie.” Ngoại Maisie khoanh hai tay trước ngực. “Bây giờ con ăn hết bánh rồi đi ngủ đi, kẻo bà kia lại xuống bảo ta thu gói đồ đạc hay gì gì đó.”
Charlie không muốn chuyện đó xảy ra. Nếu ngoại Maisie đi, nhà số 9 sẽ chẳng còn là ngôi nhà nữa. Vì vậy nó tống vội món bánh sandwich hấp dẫn cho xong và ngoan ngoãn đi lên phòng của nó.
Trong một tiếng rền thảm thiết lần cuối cùng, sấm lăn tan đi, và cơn bão xé trời chỉ còn là mưa phùn li ti. Những cư dân thành phố bị quấy nhiễu sửa lại gối, nhắm mắt vào và rồi ngủ thiếp đi. Nhưng trong số họ nếu có ai nhìn lên khu Đồi Cao, chắc hẳn họ sẽ thấy ba quầng sáng rừng rực màu đỏ, màu cam và màu vàng phi vun vút lên đồi về phía Ngôi Nhà Sấm.
Khi chuông Nhà Thờ Lớn điểm hai tiếng, Charlie vẫn còn thức chong chong. Làm sao nó có thể ngủ nổi sau một ngày tang thương như thế này? Nó thò tay xuống gầm giường chạm vô cái ấm sắt. Lòng đinh ninh là cái ấm sẽ nóng ran nhưng cái vật đó chỉ hơi âm ấm thôi.
Claerwen hình như đã ngủ. Cô nàng nằm gấp cánh ở cuối giường của Charlie. Cách đây vài tiếng đồng hồ hẳn là quãng thời gian Charlie hoảng sợ nhất trong đời nó. Nhưng ở đây, trong phòng riêng của nó, nguy hiểm dường như đã lùi xa. Thành phố im phăng phắc, không một tiếng động ngoài cái âm thanh khá gần: tiếng lộp cộp, theo nhịp điệu.
Charlie đi ra cửa sổ và nhìn ra ngoài. Phải đó là một con ngựa hoang phi trên đường? Hay là nó nhầm. Nhưng khi một con ngựa trắng đi vô khoảng ánh sáng từ ngọn đèn đường hắt xuống thì Charlie trông thấy người cưỡi – nó thấy chùm lông chim màu đỏ giương cao trong gió tựa như vòng hoa điểm trên chiếc mũ giáp màu bạc. Và nó còn thấy cái bao kiếm nạm châu báu bên hông hiệp sĩ, và lưỡi gươm của Vua Đỏ.
Charlie nhìn hiệp sĩ đỏ và con ngựa của ngài đi thong thả trên đường. Nó nhìn cho tới khi họ biến khỏi tầm mắt, xong rồi nó lên giường nằm và lăn ra ngủ say sưa.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
60 chương
52 chương
41 chương
155 chương
17 chương
19 chương