“Con gì hả?” Olivia hỏi. “Tớ chả thấy có con vật nào cả.” “Bà bếp trưởng có một con chó,” Billy nói. “Nó già lắm rồi nhưng rất dễ chịu, ngoài ra còn có... chuột... và những con khác nữa.” “Nhưng không thể nói chuyện với một con chuột được,” Charlie nói. Billy im lặng. Nó cúi gằm xuống quyển sách và bắt đầu đọc. Hai tròng kính khiến cho mắt nó trông như hai bóng đèn đỏ,to thô lố. Đột nhiên, nó thì thào, “Thực ra em nói được.” “Nói được gì cơ?” Olivia hỏi. Billy hắng giọng. “Nói được với chuột.” “Thật không?” Olivia gấp sách lại. “Hay quá! Đó là món của đằng ấy đó hả? À, ý là phép thuật của đằng ấy đó hả?” Billy gật đầu. “Tức là em có thể hiểu được chúng?” Charlie hỏi. Chậm rãi và nghiêm nghị, Billy lại gật đầu. Charlie huýt gió khe khẽ. Bấy lâu nay Benjamin vẫn hay nói rằng nó ao ước có ngày nghe được con Hạt Đậu nói gì. “Em có thể tới nói chuyện với con chó của bạn anh được không?” Charlie ướm hỏi Billy. Billy không đáp, chỉ đăm đăm nhìn Charlie, mặt thộn ra. “Có lẽ đề nghị này ngớ ngẩn thật,” Charlie nói. “Xin lỗi, lẽ ra anh không nên hỏi.” “Anh chị làm ơn đừng nói với ai nhé. Không phải con vật nào em cũng nói chuyện được. Động vật có rất nhiều ngôn ngữ. Lắng nghe bọn chúng mệt lắm.” Charlie và Olivia thề thốt rằng tụi nó sẽ không hé răng với ai về chuyện này. Bọn chúng lại quay về với đống sách vở, nhưng một lúc sau, Charlie nhận ra là Billy không làm bài tập hay đọc sách gì cả, chỉ chằm chằm nhìn vào khoảng không. “Em có thể nói với anh chị điều này được không?” Cả Charlie lẫn Olivia đồng loạt nói, “Được chứ.” “Chuyện này xảy ra cách đây một tuần. Em đang trên đường ra vườn sau bữa trà thì nghe tiếng Manfred đang nói chuyện với ai đó. Em không biết đó là ai, nhưng em nghe có tiếng con gái khóc trong phòng huynh trưởng.” “Không phải tớ đâu đấy,” Olivia nói ngay.