Charlie không chắc. Lại một ngày u ám, lạnh lẽo nữa. Thỉnh thoảng những loạt mưa đá và mưa tuyết quất vô mặt hai đứa, và chúng phải cúi rạp người xuống mà bước để tránh bị những hòn nước đá táp vô, đau nhói. Người qua lại thưa thớt và con đường dẫn đến Nhà Thờ gần như hoang vắng. Nhưng khi hai thằng đến gần tới tiệm của cô Ingledew, thì bỗng có hai bóng người xông ra khỏi bức màn mưa tuyết, hai thằng bé cỡ mười sáu hay mười bảy tuổi gì đó. Chúng dừng lại khi thấy Charlie và Benjamin, rồi hơi tách nhau ra, choán hết cả cái vỉa hè hẹp veo. Khi Charlie bước xuống lòng đường để né chúng, thì một trong hai thằng cất tiếng, "Charlie Bone phải không?" Charlie giật bắn mình. Trước kia nó đã từng nghe giọng nói này rồi. Nó nhìn lên và nhận ra anh chàng đã nhìn ra anh chàng đã nhìn nó trừng trừng từ một tờ báo: Manfred Bloor. "Đi đâu đấy, Charlie Bone?" Manfred hỏi. "Không phải việc của anh," Charlie đáp, trong lòng thì hơi run, nhưng giọng thì căn lên. "Ồ, không phải sao?" Thằng thứ hai vừa cười vừa cất tiếng the thé. "Đó là việc của anh," Manfred nói. "Nhưng anh biết rồi. Mày tới một tiệm sách được gọi là Ingledew để van xin cái bà Ingledew ấy kiếm chìa khóa cho mày, để mở một cái thùng không phải của mày, cũng chẳng phải của bà ấy." Charlie chẳng nói gì. Nó khom người luồn quanh Manfred và định nhảy xuống lòng đường, nhưng bàn tay Manfred đã vươn ra giật mạnh cánh tay Charlie lại. Thằng kia, cái thằng tóc đỏ, lẹ như chồn, chộp lấy Benjamin. "Anh có tin không vui cho mày đây," Manfred nói bằng giọng khào khào, lạnh tanh. "Mày sẽ chẳng tới được bất cứ tiệm sách nào cả. Và mày cũng đừng hòng có cái chìa nào ! Không ai mở được cái thùng đó cho đến khi nó được giao lại cho anh." "Em không hiểu anh đang nói cái gì cả," Charlie đôi co ráng vặn vẹo thoát khỏi gọng kềm của Manfred. "Tụi em chỉ muốn mua một cuốn sách thôi," Benjamin thêm vô. "Chúng mày sẽ chả tìm thấy cuốn sách con nít nào trong tiệm mụ Ingledew đâu," thằng tóc đỏ nói.