Trước sự xúc động cực độ của Charlie, mắt mẹ nó bắt đầu long lanh, nhòa lệ. "Con giống ba con quá," mẹ nó dịu dàng. "Mẹ sẽ giữ bí mật cho con, Charlie. Nhưng phải cẩn thận. Bọn họ rất mạnh, con biết đó, những người mà con đối đầu ấy." Ánh mắt mẹ nó liếc nhanh lên cửa sổ nói cho Charlie biết chính xác mẹ muốn ám chỉ ai. Chuông cửa reng. Nghĩ đó là ngoại Maisie lại quên chìa khóa, mẹ Charlie bảo nó ra mở cửa. Thay vì thấy ngoại Maisie ngoài ngưỡng cửa, nó thấy một thằng bé có nét mặt rạng rỡ. Thằng bé cao hơn Charlie một chút, tóc sáng, màu nâu nhạt, hơi giống với màu mắt. "Anh là Fidelio Gunn," thằng bé nói."Người ta yêu cầu anh giúp em học nhạc. Anh sẽ là gia sư của em. Em là người may mắn lắm đấy nhé." Charlie á khẩu. "Hôm nay là chủ nhật mà," cuối cùng nó nói. Thằng bé toét miệng cười đến mang tai: "Cả tuần anh bận lắm, không đi được. Anh vô được không?" Nó xách theo một hộp đựng vĩ cầm. Charlie đã bình tĩnh lại. "Ai gởi anh đến đây thế?" "Dĩ nhiên là Học viện Bloor," thằng bé nói một cách nồng nhiệt. "Họ bảo với anh là phần âm nhạc của em cần phải làm việc lại." Nụ cười của nó thậm chí còn ngoác rộng hơn nữa. "Âm nhạc của em làm gì có," Charlie nói, nhe răng cười lại. Thằng bé lạ mặt bước vô hành lang, không đợi mời. "Đàn piano ở đâu?" Nó hỏi. Charlie dẫn nó vô căn phòng chỉ dùng cho những dịp viếng thăm của người nhà Yewbeam. Ở cuối phòng, một cây đàn piano kê sát tường. Theo trí nhớ của Charlie thì chưa ai từng đụng đến cây đàn. "Bùm", Fidelio mở nắp đàn. Nó lướt những ngón tay khắp các phím ngà. Một giai điệu đích thực nổi lên, một giai điệu khá đẹp. "Cần phải điều chỉnh," Fidelio nói, "nhưng cũng không cần lắm. Có ai chơi cây đàn này không?" Charlie chợt nhanh nhẩu nói, "Hình như ba em có chơi. Em không biết. Ba em mất rồi." "Ồ." Lần đầu tiên kể từ lúc đến, Fidelio trông có vẻ nghiêm túc.