Ba bà bước vô hành lang và vắt những chiếc áo khoác ẩm lên cánh tay Charlie. “Tuyết gớm ghiếc,” bà cô Venetia nhận xét khi búng búng những móng tay dài lên tóc Charlie. “Vô đây,” nội Bone gọi với ra từ phòng sau. “Lẹ lên, Charlie. Bọn ta không có cả ngày đâu.” “Con biết,” Charlie nói giọng móc máy, “vì bà Lucretia là một giám thị và bà Eustacia là một bảo mẫu mà.” Hai bà cô thảy cho nó những cái nhìn kinh tởm, nhưng không nói gì. Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Charlie, rằng nó có thể dễ dàng chạy ào lên lầu, và khoá cửa phòng lại, nhưng nó quyết định nên nhận lấy cái “chuyện phiếm” phiền phức này thì hơn. Thế là, nó làm đúng bổn phận, treo những chiếc áo khoác lông chuột chũi lên, và ngồi vô bàn, đối diện với ba bà cô nhà Yewbeam. “Ờm, Charlie này,” bà cô Lucretia mở lời. “Gần đây mày bận rộn lắm phải không?” “Chõ mũi vô những chỗ mày không nên chõ vô,” bà cô Eustacia thêm. “Ta hy vọng mày sẽ không biến trò đó thành một thói quen,” nội Bone tiếp. “Em chắc nó sẽ không thế đâu chị,” bà cô Venetia thỏ thẻ với một nụ cười trông hết sức bệnh. Bà ta khoanh tay lại, tì lên bàn, và thò cần cổ dài về phía Charlie. “Con chỉ định giúp một người bạn nhỏ thôi, phải không, Charlie? Chúng ta biết tất cả về Emma Tolly. Và chúng ta biết có thể tìm thấy Mười Hai Tiếng Chuông Của Tolly ở đâu. Cái thùng đó là của giáo sư Bloor, con biết đó.” “Không phải,” Charlie phản đối. “Nó là của cô Ingledew và các bà sẽ không lấy được nó đâu.” “Ối trời ơi!” bà cô Venetia thình lình giơ tay lên, giả bộ như khiếp sợ. “Một thằng bé dữ tợn. Mười Hai Tiếng Chuông Của Tolly muốn ở đâu thì ở. Chúng ta không quan tâm đến nó nữa, đúng không các bà?” “Chẳng quan tâm tí nào,” họ đồng thanh. Charlie không tin họ. Mười Hai Tiếng Chuông Của Tolly có vai trò đánh thứa Emma, và gần như không có lý do gì để họ giữ cái thùng lại. Nhưng trong thâm tâm, Charlie biết có một lý do. Còn một người nữa cần được đánh thức. Đột nhiên nó buột miệng, “Ba con chưa chết, các bà biết mà.” Mặt nội Bone trắng bệch. “Mày nói gì vậy?” bà thét lên. “Tất nhiên ba mày chết rồi.” “Không phải. Ba con chưa chết. Một ngày nào đó con sẽ tìm thấy ba.” “Đấy là những gì Ông cậu mày mớm cho mày đó phải không?” bà cô Lucretia gặng hỏi. “Paton bị điên, mày biết đấy, điên thật sự. Gã chẳng biết mình đang nói gì hết. Mày cấm không được liên hệ với gã nữa.”“Đấy là những gì Ông cậu mày mớm cho mày đó phải không?” bà cô Lucretia gặng hỏi. “Paton bị điên, mày biết đấy, điên thật sự. Gã chẳng biết mình đang nói gì hết. Mày cấm không được liên hệ với gã nữa.” “Hứa đi,” bà cô Eưstacia gằn giọng. “Không,” Charlie cương quyết. Nội Bone giộng nắm tay xuống bàn. Theo sau đó là những phút giây im lặng chết người. Charlie nghĩ đây là lúc nó nên đi. Nó đẩy ghế ra sau và đứng dậy. “Chờ đó!” bà cô Venetia hét lên. “Ta có một món quà cho con, Charlie.” Bà ta cúi xuống và lôi một thứ gì đó ra khỏi cái túi to bên hông. “Đây!” Một gói giấy màu nâu trượt trên mặt bàn bóng láng. Charlie thao lái nhìn cái gói. “Cái gì vậy?” nó hỏi. “Mở ra đi!” bà cô Venetia nháy mắt với nó. Charlie nuốt nước miếng. Chắc là thứ gì đó gớm ghiếc đây. Nó kéo dây và gói giấy bung ra, để lộ một chiếc áo chùng xanh da trời được gấp lại. “Một chiếc áo chùng,” Charlie nói. “Nhưng con đã có một cái rồi.” “Nó rách thê thảm,” nội Bone nói. “Giáo sư Bloor nói mày cần phải có một cái mới, và bà cô Venetia đã tử tế may cho mày đấy.” “Cô ấy khéo tay lắm,” bà cô Lucretia khen. Bà cô Venetia cười khoái chí đến nỗi Charlie thấy cả miếng son môi dính trên răng bà. “Con cám ơn,” nó ngập ngừng. “Không có chi,” Bà cô Venetia ra hiệu cho nó đi. “Bây giờ con đi được rồi đó, Charlie.” Charlie đi khỏi, tay nắm chặt chiếc áo chùng mới. Nó chạy lên lầu và thấy chiếc áo chùng xanh nát cũ của nó đã biến khỏi tủ âm tường. Nó dòm kỹ món quà của bà cô Venetia, nhưng tịnh không thấy có gì bất ổn hay khác thường cả. Charlie nói với mẹ về chiếc áo chùng khi mẹ nó giúp nó thu xếp đồ đạc.