“Cái lão già,” Ông cậu Paton lầm bầm. “Lão già nào ạ? Ý ông cậu đó là ông cố của Manfred?” “Ta có vài thứ muốn cho mày xem, Charlie à. Sau bữa sáng tới gặp ta nhé.” Charlie thay đồ và chạy xuống ăn sáng. Nó ngạc nhiên khi thấy nội Bone ở trong bếp, và ngạc nhiên hơn nữakhi bà lại còn mỉm cười lúc nó cắm cúi ăn xúc xích và trứng chiên. Charlie e dè. Nó cứ nghĩ nó sẽ phải nhận một bài giáo huấn về vụ phạm luật chứ; nhưng hình như bà nội nó chưa biết chuyện Emma Tolly đã trốn thoát. Ngay khi bữa ăn chấm dứt, Charlie vù lên lầu và gõ cửa phòng Ông cậu. “Vô đi, Charlie,” giọng Ông cậu Paton không có vẻ mệt mỏi và giận dữ nữa. Charlie gần như không mở được cửa nữa. Sách nằm la liệt dưới sàn nhà. Nó phải nhón chân lách vô giữa những khoảng trống, trong khi Ông cậu Paton chỉ đường cho nó. “Không phải ở đó. Ừ, đúng rồi… Chú ý chỗ đó, Charlie! Ta không muốn mất chỗ ta đang ngồi đâu.” “Có chuyện gì vậy, Ông cậu Paton?” Charlie hỏi, ngồi xuống một khoảng trống nhỏ, ngay giữa một đống báo chất ngang giường của Ông cậu. “Có lần mày hỏi ta về Vua Đỏ, phải không Charlie? Và ta vừa khám phá ra… những khám phá quan trọng. Cô Ingledew đã giúp ta kiếm ra vài cuốn sách trong số này.” Ông cậu chỉ những cuốn sách khổng lồ, trông như đồ cổ ở bên cạnh bàn. “Chúng là vô giá, là kho báu thực sự. Tuy ta chưa dịch hết, nhưng cũng đã công bố một phần đáng kể rồi. Ta có ghi chú lại đây. Nghe này.” “Sách viết bằng tiếng nước khác ạ?” Charlie hỏi. “Nhiều thứ tiếng lắm. Giờ nghe nhé. Vua Đỏ đã đến vùng đảo này, tức đảo Anh Quốc, vào khoảng thế kỷ thứ 13. Người ta nói ông đến từ châu Phi, nhưng từ vùng nào của châu Phi thì ta không chắc. Ông được gọi là ‘Vua Đỏ’, vì ông mặc chiếc áo chùng đỏ tươi và có một mặt trời đỏ rực trên tấm khiên của ông. Một trong những người đồng hành với ông là một hiệp sĩ đến từ Toledo, thành phố của những thanh gươm báu. Vua Đỏ lấy con gái của hiệp sĩ, nhưng đáng buồn là bà đã qua đời khi đứa con thứ mười của họ chào đời. “Vua Đỏ rời lâu đài của mình và đi chu du khắp vùng, để thương khóc vợ. Có nhiều truyền thuyết về những việc làm kỳ lạ của ông trong khoảng thời gian này: những cơn bão do ông gây ra, tài chữa bệnh của ông, tài tiên đoán chính xác những sự kiện tương lai. Ở đây ghi…” Ông cậu Paton ôm cuốn sách trải lên đùi và đọc, “… thế này: ‘Vua Đỏ, bằng con mắt đen của mình, có thể tước quyền năng của bất kỳ kẻ thù nào’. Nói cách khác, ông có thể thôi miên.” Ông cậu Paton đặt cuốn sách xuống. “Ta có thể trích dẫn hàng trăm sự kiện về những vụ việc bí ẩn, nhưng tóm lại thì, Vua Đỏ là một phù thuỷ.” “Và tất cả những người có phép thuật như chúng ta là do ít nhiều được thừa hưởng từ ông?” Charlie hỏi. “Đúng. Nhưng chuyện đến đó chưa hết.” Ông cậu Paton chồm người ra trước, một tay chống cằm và ngó Charlie đăm đăm. “Vị vua này đã vắng mặt khỏi lâu đài suốt 15 năm. Ông không đoái hoài đến những đứa con. Chúng đã thừa hưởng một số, chứ không phải toàn bộ, những phép thuật của ông, theo nhiều cách khác nhau. Khi Vua Đỏ trở về, ông nhận ra các con mình đang gây chiến.” “Gây chiến?” “Gây chiến với những láng giềng. Bọn chúng dùng phép thuật của mình để lừa gạt, lấy cắp, cướp bóc, và giết chóc. Dân chúng gần xa vô cùng khiếp sợ bọn chúng.” “Tất cả những người con của ông đều xấu hết à?” Charlie thắc mắc. “Không! Chỉ năm kẻ trong số họ có dã tâm giành quyền lực. Những người còn lại rời khỏi lâu đài - họ biến mất vào các vùng quê. Thậm chí có người còn dong thuyền buồm tới những miền đất lạ, hy vọng thoát khỏi những người anh em khủng khiếp của mình. Chính họ cũng ngần ngại sử dụng phép thuật mà họ được ban cho. Nhưng họ không thể chạy trốn khỏi chuyện đó, Charlie à, bởi vì một số con cái của họ bỗng trở nên hung ác; mà ở đời, thường thì con cái của những kẻ ác lại trở thành người tốt. Chính vì như thế mà các gia đình cứ mãi mãi bị buộc chặt vào nhau, không bao giờ rũ bỏ được quá khứ của mình; và điểu đó vẫn còn tiếp tục cho đến ngày nay. Ngay khi một gia đình nghĩ là mình đã rửa sạch mọi tội lỗi, thì bất thình lình, họ lại sinh ra một kẻ xấu xa, dùng phép thuật để cướp phá.” Ông cậu Paton lắc đầu. “Biết bao cảnh huynh đệ tương tàn, biết bao sự việc đau đầu, và biết bao cảnh khốn cùng.”