Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm
Chương 148
“Cám ơn,” hắn nói với ông bà Moon. “Vô đi, Emilia!”
“Tạm biệt, Emilia,” bà Moon nói. Bà ta đặt cái túi của Emilia xuống sàn, sát chân nó. “Phải ngoan ngoãn đấy.”
Những cánh cổng nặng nề đóng lại và Emma chỉ còn lại một mình với Manfred.
“Tại sao anh lại đem tôi tới đây,” nó hỏi, “vào giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này?”
“Mày đã phạm luật, đúng chưa, Emilia? Mày phải bị trừng phạt.”
Bống nhiên Emma cảm thấy mình dũng cảm hẳn lên. Đó là cảm giác rất kỳ lạ. Nó cũng nhận thấy mình đang giận dữ.
“Tôi không phải là Emilia,” nó cứng giọng. “Tôi là Emma Tolly.”
Manfred cười to. Đó là thứ âm thanh kinh khủng và quỷ quyệt.
“Chẳng mấy chốc bọn tao sẽ tống lời nói bậy bạ đó ra khỏi người mày, Emma Tolly! Tao chưa bao giờ nghe đến cái thứ rác rưởi đó. Cầm giỏ lên rồi đi theo tao.”
Một điều gì đó bên trong Emma muốn chống trả, nhưng nó không biết mình có thể chống lại như thế nào. Nó chi có một mình với Manfred, theo như nó nhận định. Có thể lát nữa nó sẽ kiếm ra cách mà tẩu thoát.
Manfred dẫn nó qua những hành lang mà nó chưa bao giờ thấy, đi lên những cầu thang xoắn ốc chật hẹp, nguy hiểm, và ngang qua những căn phòng trống rỗng giăng đầy mạng nhện. Hai tay hắn cầm hai chiếc đèn lồng, nhưng Emma hầu như chẳng thấy được mình đang đi đâu. Rõ ràng không có điện đóm gì trong khu vực này của tòa nhà. Những con dơi kêu chin chít và bay chấp chới qua lại khắp trần nhà mục nát, và gió rền rĩ qua những cửa sổ vỡ. Cuối cùng, chúng đến một căn phòng nhỏ, có một chiếc giường kê sát vách tường. Trên đó có một chiếc gối và một tấm mền, ngoài ra không cógì khác. Nền nhà trống trơn, vách tường là những phiến đá khổng lồ.
Manfred đặt một chiếc đèn lồng xuống nền nhà.
“Khuya! Khuya rồi!” hắn nói. “Ngủ ngon, Emilia Moon.”
Hắn ta đóng cánh cửa nặng nề lại sau lưng, và Emma nghe thấy một tiếng “tách” lớn khi chìa khóa xoay trong ổ. Khi những bước chân của Manfred xa dần, nó thử mở cửa. Cửa khóa, đúng như nó nghĩ.
Emma ngồi lên giường. Không khóc. Nó đã khóc đủ cho một ngày rồi. Nó cứ ngồi đó và nghĩ miên man về những điều tuyệt vời mà rốt cuộc nó sẽ không bao giờ có lại được nữa: người cô tốt bụng, những người bạn, cuộc phiêu lưu, và cảm giác hạnh phúc tuyệt vời đó.
“Mọi người sẽ nghĩ là mình đã biến mất,” nó lẩm bẩm, “và sẽ không ai tìm thấy mình.”
Nó nhìn quanh gian phòng giam bẩn thỉu và đáng sợ. Lẽ nào mình bị giam ở đây mãi mãi? Cho đến khi mình già?
“Không,” nó tự nhủ. “Bây giờ mình là Emma Tolly, và Emma sẽ không chịu như thế. Emma là người bền bỉ.”
Với suy nghĩ đó nó nhảy lên và lấy hết sức bình sinh mà kêu gào.
“Cứu! Cứu! Cứu tôi với!”
Nó nghe thấy giọng mình vang dội qua những phòng trống phía bên kia cánh cửa. Nhưng không có tiếng trả lời.
Thế nên Emma lại gào thét lần nữa, và lần này nó đập cửa ầm ầm. Nó rung, gõ và đá túi bụi vô cánh cửa cho đến khi mấy ngón chân bầm tím và khớp đốt ngón tay tấy đỏ, trầy da. Và rồi nó bỏ cuộc, leo lên nằm trên chiếc giường chật hẹp, kiệt sức vì những cố gắng của mình.
Nó vừa định nhắm mắt thì chợt có tiếng cọt kẹt nho nhỏ ngoài cửa. Emma ngồi dậy. Chìa khóa tra quay trong ổ, chốt cửa được kéo ra và cánh cửa mở bung.
Emma lao ra khỏi phòng và nhìn ra. Không thấy ai cả. Nó cầm chiếc đèn lồng lên và rọi đèn ra hành lanh phía ngoài. Không có ai – không có gì – nếu không kể lũ dơi đang treo mình trên xà ngang. Dơi không thể mở cửa được, Emma nghĩ.
Giơ đèn lồng lên cao hết mức, nó bắt đầu bước xuống hành lang.
“Ai đó?” nó thì thầm. “Ai cho tôi ra vậy?” lần này nó không nói to, sợ Manfred hùng hổ quay lại.
Đến cuối hành lang, Emma đụng phải một cầu thang. Nó bắt đầu thận trọng leo xuống. Dưới chân cầu thang, các hành lang rẽ nhánh qua trái và qua phải. Emma chần chừ rồi rẽ phải. Cái mùi thật kinh tởm. Những luồng khí chập chờn xì ra từ các vách tường, và nó tự hỏi phải chăng đó là nguyên nhân gây ra cái mùi ghê tởm này.
Rồi nó nhìn thấy con quái vật. Hay đó là một con chó? Nó lùn tịt và béo phị, như một cái gối ke lên những cẳng chân ngắn ngủ, và cái mặt nó hình như đang biến mất hết, chỉ còn một cái mũi võng xuống.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
80 chương
74 chương
87 chương
29 chương
4 chương