“Tụi mình leo qua đó đi.” “Chi vậy?” “Vì tớ muốn cho đằng ấy xem một thứ,” Olivia nói. “Rất đặc biệt. Tớ không thể nói cho bồ biết đấy là cái gì, nhưng nó đang ở trong nhà Fidelio Gunn.” “Có lừa gạt không đấy?” Emilia lộ vẻ lo lắng. “Emilia, tin tớ đi,” Olivia trấn an. “Tớ là bạn của đằng ấy mà.” Giọng nói du dương của Olivia có sức thuyết phục đến độ, một loáng sau Emilia đã leo qua tường. “Tụi mình sẽ quay về trước khi mẹ đằng ấy phát hiện ra,” Olivia hứa. Trong lúc đó, ở trên gác mái ở Mái Ấm Gia Đình Gunn, Fidelio, Charlie, Benjamin, và Billy đang tóp tép nhai đĩa bánh mì kẹp thứ hai. Chúng ngồi trên đống hộp và thùng đựng nhạc cụ, giữa tiếng nhạc dội tưng bừng từ dưới nhà. Charlie quyết định ăn chỉ để cho khỏi lo nghĩ. Liệu việc nó đang làm có đúng đắn không? Olivia có tìm ra nhà Fidelio không? Emilia có tỉnh lại không? Và ngộ nhỡ nhỏ đó lại kêu thét, phản ứng dữ dội, hay ngất xỉu...hay..biến thành một cái gì đó thì sao? Biến thành một con chim chẳng hạn? Nghĩ tới đó, Charlie nhón một miếng bánh khác. “Mẹ anh là ca sĩ mà làm bánh mì kẹp ngon tuyệt,” nó vừa bảo Fidelio vừa nhấp nháp một miếng chuối chấm bơ đậu phộng. “Fidelio!” ông Gun hát vang từ dưới hành lang. “Có hai cô nương muốn gặp con đó!” “Bảo hai bạn ấy vô đi ba!” Fidelio nói to. “Lên đi hai con, tầng trên cùng, phía bên phải, coi chừng đụng đầu, và đừng nhảy lò cò!” ông Gunn hát. Olivia bật cười hì hì, nhưng Emilia im lặng. Mà Charlie cũng không chắc có phải là Emilia im lặng không, vì có quá nhiều tiếng ồn trong vương quốc âm nhạc này. “Bọn tớ đây!” Olivia vừa nói vừa sầm sập đi vô phòng. Emilia theo sau. Trông con bé có vẻ bối rối, nhưng không có vẻ gì sợ hãi. “Olivia đã giải thích rồi chứ?” Charlie hỏi Emilia. “Bạn ấy có một thứ gì đó để chỉ cho tôi xem,” Emilia chậm chạp nói. “Đúng vậy. Nó là một thứ do ba bồ chế ra,” Charlie nói.