Tiếng nói sắc lạnh tiếp tục, Nhìn con trai ta đây, ông Raven. Nó đẹp chứ hả?Thằng Manfred bé bỏng của ta ấy? Thế, thế. Nhìn vào mắt nó đi. Hệt như hai hòn than lấp lánh đáng yêu, đúng không? “Anh có nghe thấy gì không?” Billy hỏi. Charlie không biết phải nói gì. Làm sao nó có thể để Billy nghe được những lời kinh khủng đó? Nó quyết định nói dối, nhưng trước khi nó kịp nói thì có một điều xảy ra. Điều mà chưa từng xảy ra với nó trước đây. Nó bắt đầu nghe được những ý nghĩ của người đàn ông. Chúng ta vẫn có thể trốn thoát. Chúng ta sẽ ẵm bé Billy và lái xe trốn đi, đến nơi họ không thể tìm thấy chúng ta. Giá mà thằng bé kia đừng nhìn mình như thế. Mắt nó y như hắc ín vậy! “Sao?” Billy lo lắng hỏi. “Người phụ nữ...” Những ý nghĩ của Charlie chạy loạn xạ, nó quyết định nói dối. “Người phụ nữ nói ‘Nhanh lên anh, em phải trở lại với Billy bé bỏng’. Và người đàn ông nói, ‘Đúng rồi, thằng nhóc của chúng ta thật quý giá. Nó sẽ trở thành một ngôi sao!” Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, Charlie cũng có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Billy. “Còn gì nữa không?” Billy hỏi. “Không. Anh rất tiếc.” “Thế người chụp hình có nói gì không? Em không sao tìm được ra đó là ai.” “Không, anh không nghe thấy gì cả.” Charlie đưa trả lại tấm hình cho Billy. “Một ngày nào đó có thể em sẽ được nhận làm con nuôi,” Billy nói. “Rồi em sẽ lại có ba mẹ, và em sẽ có nhà như tất cả mọi người.” Nó bò lên giường, và mấy phút sau dã ngủ say sưa, tấm hình nhàu nát được giấu sâu dưới gối. Charlie nằm thao thức một lúc lâu, cố nghĩ xem điều gì đang diễn ra trong trường Bloor. Trẻ sơ sinh thì bị đánh cắp, con nít thì biến mất, và những ông bố cũng biệt tăm? Người cha mà nó nghĩ là đã chết hóa ra vẫn còn sống, nhưng lại không biết mình là ai. “Ông cậu Paton.” Charlie lẩm bẩm. “Có thể Ông cậu sẽ tìm ra. Mình cá là Ông cậu biết nhiều hơn những gì Ông cậu thừa nhận.” Còn một ngày nữa thôi là Charlie đã ở nhà rồi. Và cuối cùng, khi ngủ thiếp đi được, thì những câu hỏi đã dành cho Ông cậu Paton cũng đã hình thành trong óc Charlie