Editor: Tiểu Ma Bạc Hà- Đông trừng mắt nhìn Thiên Diệp, vẫn là câu hỏi cũ: “Sao ông lại ở đây?” Thiên Diệp uống một ngụm trà, trả lời cực kì bình thản: “Tôi là cậu của cậu, là anh của mẹ cậu, nó ra ngoài nửa tháng, tôi thay nó trông coi nhà cửa là cực kì bình thường.” “Chẳng phải bà ấy không nhớ rõ mọi chuyện sao?” Giọng Đông lại càng thêm lạnh. “Không phải cậu cũng dùng danh nghĩa là tài xế giao hoa để bước vào cuộc sống của mẹ cậu hay sao?” Thiên Diệp thản nhiên cười nói: “Trong trí nhớ thứ hai của mẹ cậu vẫn có một anh trai, người anh trai đó vẫn là tôi, chỉ là không phải tên Thiên Diệp.” Đông bưng chén trà của mình, cụp mắt xuống chậm rãi uống một ngụm, từ tốn nói: “Nói đi! Ông chờ tôi ở đây là có mục đích gì?” Thiên Diệp cũng không quanh co lòng vòng trực tiếp trả lời: “Cậu hãy khuyên Cẩm buông tha nhà họ Bạch Xuyên.” Cẩm từng nói là anh muốn san bằng nhà họ Bạch Xuyên. Khi anh chắc chắn Đông đã hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc với độc thì anh cũng bắt đầu hành động. Khác với lần trước lúc anh vẫn còn băn khoăn khả năng giảng hòa giữa Đông và nhà họ Bạch Xuyên, lần này Cẩm thật sự quyết tâm muốn lật đổ tập đoàn Bạch Xuyên, không có một hành động báo trước nào cứ thế ùn ùn kéo đến, nhanh chóng và triệt để khiến cho nhà họ Bạch Xuyên không có chút thời gian để thở dốc. Cẩm đã sớm đề phòng nhà họ Bạch Xuyên sẽ tìm tới Đông nên cuộc sống của cậu tuy vẫn bình thường và thoải mái nhưng đã được anh sắp xếp cẩn thận để bảo vệ cậu. Tự Phương đã thử vài lần đều không thể tiếp cận nên đành phải xuống tay từ chỗ Thiên Diệp và Nguyệt Tử. Nguyệt Tử chính là khách hàng bình thường của Hoa Tài, Hội Tam Hoàng vẫn chưa chú ý đến, Thiên Diệp lại dùng một thân phận hoàn toàn khác đi tới chỗ Nguyệt Tử cũng không làm người ta chú ý nên mới tránh được tai mắt của Hội Tam Hoàng. “Đó là chuyện của nhà họ Cẩm và nhà họ Bạch Xuyên, có liên quan gì đến tôi đâu!” Đông hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý. “Cẩm vì cậu nên mới hủy diệt tập đoàn Bạch Xuyên, sao lại không liên quan gì đến cậu được?” Đông cúi đầu nở nụ cười, trong lời cậu nói có chút khinh thường trào phúng: “Nếu anh ấy vì tôi thật thì nhà họ Bạch Xuyên nên bị hủy diệt từ vài năm trước!” “Đông, tôi biết cậu hận nhà họ Bạch Xuyên, nhưng độc trong người cậu đã được giải, chuyện của quá khứ thì nên cho nó qua đi!” Đông không khỏi kinh ngạc: “Độc của tôi được giải?” “Chẳng lẽ Cẩm chưa nói gì cho cậu biết sao?” Thiên Diệp lại càng kinh ngạc. “Vậy nên… Lần đó là giải độc cho tôi mà không phải là thí nghiệm thuốc?” Đông thất thần lẩm bẩm, lời này không biết là nói cho chính cậu nghe hay đang hỏi Thiên Diệp. Thiên Diệp vẫn trả lời: “Cẩm vì thay cậu giải độc phải nói là không tiếc hết thảy. Khi đó cậu ta hao tốn công sức đẩy nhà Bạch Xuyên vào tuyệt cảnh rồi lại vừa đấm vừa xoa cưỡng ép dụ dỗ chúng tôi cũng chỉ vì muốn lấy bệnh án của cậu cũng như sự trợ giúp của tôi…” Trong lòng Đông đã tin hơn nửa nhưng cậu lại có chút nghi hoặc: “Nhưng bây giờ Trung Dã vẫn đưa thuốc giảm đau cho tôi hàng tháng.” “Thuốc giảm đau?” Thiên Diệp lắc đầu khẽ cười, nói: “Đông, chính cơ thể của mình chẳng lẽ cậu lại không có cảm giác? Vì liên quan đến việc làm vật thí nghiệm thuốc trong thời gian dài, dù độc được giải nhưng sức khỏe của cậu vẫn yêu hơn người bình thường. Cẩm lo lắng nên cậu ta muốn tôi và Trung Dã điều chế thuốc bổ cho cậu, thứ bây giờ cậu đang uống chắc vẫn là thuốc bổ!” Lòng nhất thời rối loạn, Đông thì thào: “Vậy tại sao anh ấy lại gạt tôi…” Thiên Diệp không trả lời câu hỏi của Đông: “Cậu cũng nhìn ra được mặt tường pha lê đó có vấn đề phải không! Đó chính là phòng theo dõi cậu, nhưng ở đó không biết Cẩm đã rơi bao nhiêu nước mắt vì cậu, không biết cậu ta đã mất khống chế bao nhiêu lần…” Nói tới đây, Thiên Diệp đột nhiên cười cười: “Khi đó tôi nghĩ vận may của một người không cần quá nhiều, chỉ cần có một chút là đủ rồi, tựa như cậu, Cẩm là vận may duy nhất của cậu đời này, nhưng chỉ cần một chút như vậy thì cậu cũng đã trở thành người may mắn nhất.” Đông ngẩng đầu nhìn Thiên Diệp, ngực cậu phập phồng, hoàn toàn không thể hình dung được cảm giác của mình. Thiên Diệp vươn tay, do dự một lát mới vỗ vỗ tay Đông: “Tôi không biết nguyên nhân tại sao Cẩm lại gạt cậu nhưng có thể khẳng định là cậu ta tuyệt đối sẽ không làm cậu tổn thương.” “Tôi không biết…” Chuyện xảy ra bất ngờ làm cho Đông hơi không thể chấp nhận lộ ra vẻ bàng hoàng hiếm thấy: “Anh ấy không chỉ gạt tôi mà còn lấy mẹ uy hiếp tôi…” “Dùng mẹ cậu uy hiếp cậu? Không thể nào, cậu ta còn không biết mẹ cậu còn sống.” Thiên Diệp nói. Nghĩ đến đó, ánh mắt Đông lại trở nên sắc bén lạnh lẽo: “Tôi nhớ rất rõ, anh ấy nói nếu tôi chết thì sẽ đưa mẹ tôi đến thử thuốc.”