-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà- Chợt nhớ ra gì đó, Cẩm giữ tay cậu lại, cười nói: “Đừng ăn vội, tôi đưa em đến một nơi thật tốt, bánh hạt dẻ này của em kết hợp với trà ngon sẽ ăn ngon hơn nhiều.” Đông liếc mắt nhìn Cẩm, thấy anh vẫn cười cực kì chân thành mới buông bánh hạt dẻ trong tay ra. Nhưng miệng cậu vẫn không quên uy hiếp một câu: “Nếu nơi đó mà không tốt… Hừ hừ…” “Nếu nơi đó không tốt thì đổi chổ đến khi em hài lòng mới thôi!” Lời này của Cẩm là một câu hai nghĩa, nhưng mà Đông vẫn chưa thông minh đến mức có thể nghe hiểu. Cẩm lái xe đi vào trong khu dân cư cao cấp, chạy thẳng đến một khu vực vừa mới hoàn thành cách đây không lâu. Khu nhà này không có nhiều gia đình ở, một tòa nhà chỉ có khoảng năm nhà ở, rải rác trong khu đó cũng chỉ có mấy tòa nhà, có cái xây quanh hồ, có cái dựa núi mà xây, còn có mấy tòa nhà đan xen trong rừng cây. Cẩm dừng xe ở một tòa nhà bên trái là núi, trước mặt chính là một cái hồ nhỏ, một bên là vườn cây, công viên, một bên còn lại là cả cánh rừng, phong cảnh tuyệt đẹp. Mang Đông vào thang máy lên đến tầng cao nhất, Cẩm lấy ra cái chìa khóa, mở cửa đi vào, căn nhà nói lớn cũng không quá lớn, nói sang trọng không bằng nói là tinh xảo. Phòng khách rộng rãi, bây giờ mặt trời vẫn chưa xuống núi nên trong phòng có vẻ sáng ngời. Phòng bếp nằm ngay ở phòng khách, cũng chẳng có gì ngăn lại mà chỉ dùng quầy bar xem như là vật ngăn cách hai không gian. Ngoài ra còn có ba phòng nhưng đều đóng cửa, không nhìn thấy bên trong. Đông nhìn quanh bốn phía, cười hỏi: “Sao vậy? Anh tính chuyển nhà hả?” Cẩm rót một chén trà cho cậu, nói: “Cũng không phải, chỉ là thời gian tôi ở đây khá dài, có một chỗ nghỉ chân thì tốt hơn.” “Vậy cũng đúng.” Đông lững thững đi đến cửa sổ, vừa vặn đối mặt với hồ nước trong xanh. “Em thích nơi này không?” Cẩm đi đến cạnh cậu, anh có chút lo lắng hỏi. “Anh ở chứ không phải là tôi ở, anh thích là được rồi.” Đông trả lời cực kì tùy tiện. Cẩm xoay đầu qua nhìn cậu, giọng nói cực kì dịu dàng: “Nơi này một mình tôi ở quá lớn, cũng không ở mỗi ngày nên tôi muốn tìm người thuê để trông coi nó, dù sao cái phòng em đang ở cũng là thuê…” Nói đến mức này, cũng đủ rõ ràng rồi. “Uhm.” Đông lên tiếng, không nói tiếp. Vẫn không được sao? Cẩm chờ một lúc, anh có chút cảm giác mất mát, đang muốn nói vài câu giảm bớt xấu hổ, không ngờ Đông lại đột nhiên xoay đầu lại. “Anh để cho tôi trông coi nơi này phải trả tiền quản lí cho tôi chứ! Không có lý do gì để còn thu thêm tiền thuê nhà của tôi.” Tâm trạng Cẩm treo lơ lửng trên mây, bây giờ mới vững vàng đáp xuống đất, cười trả lời: “Em là quỷ tính toán.” “Hì hì..” Đông lặng lẽ cười hai tiếng, vẻ mặt cực kì gian xảo: “Chờ ông chủ tôi tăng lương chắc phải chờ tới cuối đời, đương nhiên tôi phải nghĩ cách tự kiếm thêm khoảng thu nhập chứ!” Cẩm nghe xong liền buồn cười, sao người này làm sao lại thiếu tiền được đây. Không nói tới tiền anh chuyển cho cậu, chính cậu cũng gom góp được không ít khi còn là chủ tịch tập đoàn Bạch Xuyên, lại nói tiền lương của cậu hiện tại chi trả cho cuộc sống bình thường cũng còn dư khá nhiều… Haiz, người này hoàn toàn không có vấn đề tiền bạc, chẳng qua là cậu bốc đồng muốn trải qua cuộc sống mà cậu cho là ‘bình thường’, thật ra phần lớn người bình thường cũng không nghèo khó như cậu nghĩ. Nếu cậu thích, để anh chơi cùng cậu là được rồi. Anh bất đắc dĩ thở dài: “Tôi cũng muốn hào phóng, chỉ là một tài xế trong tay chỉ nhận chưa đến mười khách hàng, bắt em nhận thêm hai khách em cũng không chịu, nếu người em cũng có thể tăng lương thì chẳng phải những người khác sẽ tức đến giơ chân hay sao.” Cẩm nói: “Mà tôi lại cứ là ông chủ rộng lượng và nhân từ như thế, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải tìm cơ hội cho em lén kiếm thêm tiền.” Đông hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi nói: “Phòng của tôi là cái nào?” Cẩm chỉ một phòng, Đông lão đại không thèm khách sáo mở cửa đi vào. Trong phòng có một cái phòng tắm riêng, một cái giường lớn, một tủ quần áo lớn che hết nửa bức tường, ở gần cửa sổ có một cái bàn đọc cùng mới một giá sách, bên ngoài còn có một cái ban công, ở ban công có một gái ghế nằm, trong góc chính là cái máy chạy bộ. Tuy căn phòng đó cũng xem như là rộng rãi thoải mái, dù không xa hoa bằng nhà họ Cẩm nhưng so với chỗ ở hiện tại của Đông thì là một trời một vực. “Có được không?” Cẩm theo sau vào, theo Đông dạo một vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu. Thật ra Cẩm đã quá lo lắng thái quá, Đông cũng không phải là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, cậu không thể lo quá nhiều. Từ nhỏ đến lớn, nơi ở và điều kiện sống của mình cậu đều không thể tự quyết định, cũng chỉ có khi làm chủ tịch và lúc ở nhà Cẩm cậu mới được thoải mái, điều kiện thế này đã đủ tốt với cậu rồi.