Edit by Tiểu Ma Bạc Hà Cẩm ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt cậu khi ngủ, anh khẽ thờ dài: “Em biết không? Lần này em đã tổn thương tôi rất nhiều…” Anh đốt một điếu rồi lại một điếu thuốc, thẳng đến khi ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, điếu thuốc cuối cùng trên tay Cẩm mới bị dập tắt. Giọng anh trở lại lạnh lùng thâm trầm: “Nếu tôi cho em trái tim, cho em tình yêu em đều không cần, vậy thì em cứ không cần đi! Bắt đầu từ bây giờ, em cứ là một người làm thấp kém trong nhà này đi!” Cẩm gọi tiểu Mộ vào, tiểu Mộ đã dọn dẹp phòng của Đông xong từ sớm, vừa vào đã thấy Đông vẫn còn ngủ say sưa liền hỏi: “Bây giờ đưa Đông Sơn thiếu gia về phòng của anh ấy sao?” “Không cần.” Cẩm bình thản nói: “Đi dọn dẹp lại một phòng của người giúp việc cho cậu ta, sau này cũng không cần phải gọi cậu ta là thiếu gia nữa.” Tiểu Mộ há hốc miệng, một lúc sau mới kịp phản ứng: “Cơ thể Đông Sơn thiếu gia vẫn chưa hồi phục lại như cũ…” Cẩm hừ một tiếng: “Đã có sức chạy trốn rồi, cậu còn lo cho cơ thể cậu ta làm gì?” “Nhưng mà Đông Sơn thiếu gia anh ấy…” Cẩm lạnh lùng cắt đứt lời của tiểu Mộ: “Cậu ta hoàn toàn không thích làm một thiếu gia, chẳng kẽ tôi phải đi cầu xin cậu ta sao?” “Thật ra anh Đông Sơn là một người tốt…” Tiểu Mộ cúi đầu, tuy đã sửa lại xưng hô nhưng vẫn chứa đầy tôn kính như cũ: “Mặc dù có lúc anh ấy bày ra một ít tính cách nóng nảy nhưng chưa bao giờ làm khó dễ tôi. Sau khi anh ấy biết chuyện cô nhi viện bị thiếu tiền vì việc tu sửa, cách ngày viện liền nhận được một số tiền quyên góp vô danh. Tôi nói với anh ấy mấy bạn nhỏ trong viện không có máy tính để dùng, không bao lâu sau có một công ti quyên tặng một số lớn máy tính… Anh Đông Sơn thật sự rất dịu dàng, chỉ là anh ấy không có thói quen để người khác biết.” Tiểu Mộ ngẩng đầu, dùng vẻ mặt cầu khẩn nhìn Cẩm: “Thiếu gia, anh ấy làm như vậy nhất định có nguyên nhân…” Không để tiểu Mộ nói hết, Cẩm lạnh nhạt nói: “Phòng dọn xong liền dẫn cậu ta qua đó. Nói với Điền Thôn tùy tiện sắp xếp cho cậu ta một công việc.” Anh nhìn thoáng qua người vẫn còn say ngủ, nói tiếp: “Ngày mai bắt đầu làm việc.” Cẩm nói là ‘tùy tiện sắp xếp một công việc’ rất thoải mái nhưng Điền Thôn nghe ‘ngày mai bắt đầu làm việc’ liền biết chuyện này không thể tùy tiện một chút nào. Trước tiên phải đến chỗ Cẩm hỏi ý một chút: “Không được phép ưu tiên cậu ta, không thể để cho cậu ta nhàn rỗi, không cho gắn máy điều hòa trong phòng để cậu ta hưởng thụ. Nhưng nhà họ Cẩm cũng không thể khắt khe với người làm.”… Câu cuối cùng ấy, chẳng phải đang luyến tiếc đấy thôi! Không được phép ưu tiên quá đáng là để tránh những người làm khác nhìn cậu không vừa mắt sẽ bắt nạt cậu, không thể nhàn rỗi là tránh cho cậu quá nhàm chán, không cho gắn máy điều hòa ở phòng cậu là để cho cậu ra ngoài vận động phơi nắng chút. Tròng lòng Điền Thôn đã biết rõ, chọn ra một công việc để giao cũng không dễ. Không đúng, đã có sẵn một công việc rất tốt là chăm sóc tốt cho con mèo được yêu thương nhất nhà họ Cẩm, nữ vương Chiêu Tài. Đối với người quá thất thường, cuộc sống có tính chất quy luật bắt buộc tốt hơn nhiều cuộc sống được che chở. Không bao lâu, bệnh của Đông đã khỏi hẳn, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, làn da phơi nắng nên hơi đen, cơ thể cũng rắn chắc lên chút, nhìn thấy cũng khiến người ta yên tâm hơn. Nhưng tinh thần của Đông tốt lên, cuộc sống lại không được yên ổn. Trong phòng khách, Chức Hương ngồi bên cạnh Cẩm khóc nức nở, Đông đứng ở bên dưới, vẻ mặt vô vị. “Là cậu để cho mèo của Chức Hương chạy mất?” Cẩm hỏi. “Trách nhiệm của tôi là chăm sóc tốt cho Chiêu Tài, con mèo kia muốn bắt nạt Chiêu Tài, tôi chỉ dọa nó một chút, ai biết được cửa bên không có đóng, nó bỏ chạy.” “Cậu dọa nó thế nào?” Cẩm lại hỏi. “Ném ra mấy viên pháo.” Đông lại đáp rất tự nhiên. Cẩm nhịn cười hỏi lại: “Cái đó mà cũng gọi là dọa ‘một chút’ hả?” Đông rất nghiêm túc trả lời: “Tôi đã rất chú ý để không rơi lên người nó.” Cái này đúng là thủ hạ lưu tình! Nếu không phải có Chức Hương ngồi bên cạnh chắc Cẩm đã cười ra tiếng, bây giờ chỉ có thể nhịn xuống, quay đầu qua an ủi Chức Hương: “Điền Thôn đã cho người đi tìm, chắc là rất nhanh sẽ tìm được.” Chức Hương không nghĩ tới Cẩm chỉ nói như thế là xong, đến khóc cô ta cũng quên, mở to hai mắt chỉ vào Đông nói: “Vậy anh ta… Cứ bỏ qua như vậy sao?” “Đúng là tôi cho cậu ta chăm sóc Chiêu Tài, việc này cũng không thể nói là Đông làm sai.” Cẩm dịu dàng nói: “Nếu thật sự không thể tìm lại thì cô đi chọn một con mèo nhỏ nuôi đi!” “Con mèo kia theo em năm năm, giống như người thân của em, cứ như vậy bị đuổi đi…” Mắt Chức Hương đỏ hồng, cô ta không muốn bỏ qua dễ dàng.