-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà- -Beta: Yue Yue- Đông cảm thấy mình đã ngủ một giấc thật ngon, tuy đầu cậu vẫn choáng váng nhưng cậu biết đó chỉ là ảnh hưởng khi mất máu quá nhiều nên chẳng để ý mấy, cậu mở mắt, quả nhiên cậu đang nằm trong căn phòng của mình ở nhà họ Cẩm. Cẩm đang ngồi bên cạnh xem tạp chí của anh ấy, thấy cậu tỉnh nhưng lại chẳng cho cậu một khuôn mặt tươi cười dịu dàng, ngược lạnh rất lạnh lùng. Đông dứt khoát nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cẩm đợi nửa ngày vẫn không thấy cậu mở mắt lần nữa, giống như đi ngủ thật mới không nhịn được lay cậu: “Đã tỉnh rồi sao em còn ngủ nữa?” Giọng Đông rầu rĩ: “Không có gì, tôi chờ tâm trạng anh tốt lên rồi tỉnh sau?” Cẩm nghe xong vừa tức vừa buồn cười: “Tâm trạng tôi cứ không tốt thì em ngủ luôn hả? Em muốn bỏ đói mình hay muốn giết chết tôi đây?” Đông khẽ mở mắt: “Anh không tức giận thì tôi sẽ tự tỉnh thôi.” Cẩm thở dài bất đắc dĩ nói: “Cậu Đông Sơn, làm sao tôi dám tức giận cậu chứ? Cầu xin cậu tỉnh lại nhanh chút đi! Nếu cậu muốn tôi bắt chước cách đánh thức của công chúa ngủ trong rừng để gọi cậu dậy thì mời cậu đi đánh răng súc miệng trước.” Đông bật cười, lúc này mới chịu mở mắt. Đối với cặp mắt sáng ngời trong suốt kia Cẩm thật sự hết cách nhưng anh thật sự đang giận vì thế giơ tay búng lên trán cậu một cái thật mạnh. Đông đau đến nhíu mày, ánh mắt cũng đỏ lên, chu miệng lẩm bẩm: “Hay tôi cứ ngủ thêm tí nữa thì tốt hơn.” Nói xong liền chui người vào chăn cọ cọ, Đông nửa là đang náo loạn, nửa là giận dỗi nên làm gì biết cái gì là vừa phải, vừa lắc một cái vết thương lập tức phản đối kịch liệt. Cẩm nghe thấy cậu rên lên một tiếng, tức giận trong lòng anh cũng chẳng còn, vội vàng cúi đầu xem thử, may mắn miệng vết thương không nứt ra, anh thở phào nhẹ nhõm lại không nhịn được trách móc cậu: “Là ai nói khi tỉnh dậy sẽ cho tôi một lời giải thích, kết quả nửa câu cũng không thấy ngược lại còn nổi giận lên với tôi.” Đông vốn còn đang muốn náo loạn nhưng bây giờ vết thương đau muốn chết, đầu lại nặng nề, tức giận chẳng hiểu sao vọt lên: “Không có giải thích cái gì hết, nếu anh không tin tôi thì bây giờ cứ đưa tôi về đi.” Cẩm biết cậu chịu không ít ấm ức ở nhà họ Bạch Xuyên mấy ngày nay, thấy cậu giận lên lại không nỡ nói nữa: “Được được được, không giải thích thì không giải thích, có điều cơn tức này dù thế nào tôi cũng phải giúp em trút ra, chờ tới lúc em muốn nói cho tôi biết lại bàn tiếp.” Đông không thèm nhận lấy ý tốt của anh, lạnh lùng nói: “Nào dám làm phiền anh!” “Không phiền, không phiền.” Cẩm cười nói: “Phục vụ cậu Đông Sơn và vinh hạnh của tôi.” Đông xùy một tiếng: “Đáng tiếc tôi không có việc gì để anh có cơ hội có được vinh hạnh đó.” Cẩm còn đang muốn nói thêm gì đó thì Tiểu Mộ bưng phần cơm bước vào, chén cháo gạo tẻ nóng hôi hổi, vừa ngửi đã thèm chứ đừng nói tới đĩa bánh nướng mùi thơm tỏa ra khắp nơi kia, làm người ta thèm đến chảy nước miếng. Vài ngày nay Đông vẫn chưa ăn gì, lúc nãy cũng không thấy đói nhưng vừa ngửi được mùi thức ăn bụng cậu đã đánh trống kêu vang. Cậu mở mắt nhìn cái chén đang nằm trên tay Cẩm còn anh đang dùng vẻ mặt buồn cười nhìn cậu. Cẩm vừa đảo cháo vừa cưới nói: “Đây rồi, cơ hội để tôi có được vinh hạnh đó đã tới rồi.” “Tôi có thể tự ăn!” Đông cậy mạnh muốn ngồi dậy, vừa cử động một chút, miệng vết thương nhói lên lại ngã trở về. Cẩm vội vàng để cháo xuống, cúi người nhìn cậu, may mắn là không sao, thấy cậu không quan tâm tới cơ thể của mình như thế làm anh tức giận nhưng nhìn đến vẻ mặt chịu đau bướng bỉnh kia anh lại đau lòng muốn chết. Sau khi đỡ cậu ngồi dậy xong anh lại bưng bàn cơm nhỏ đặt lên, bày món ăn ra rồi thản nhiên nói: “Nếu nhìn thấy tôi khiến em khó chịu thì tôi đi là được, tự em ăn một bữa thật ngon, có chuyện gì em cứ gọi Tiểu Mộ.” Cẩm vừa bước được vài bước thì không đi tiếp được nữa, anh quay đầu nhìn lại thấy tay cậu đang nắm lấy vạt áo anh, khẽ cúi đầu che đi ánh mắt, vẻ mặt cậu anh cũng không thấy rõ. Trong lòng Cẩm nghẹn một đống tức giận không có chỗ trút ra, nên anh cũng cố tình im lặng, hai người cứ thế giằng co với nhau. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Đông mới chịu lên tiếng: “Anh không muốn nghe tôi giải thích sao?” Biết Đông khó khăn lắm mới nói được những lời này, Cẩm thở dài xoay người lại ngồi xuống cạnh cậu: “Tôi không có thói quen ép cung người khác, em ăn no trước đã rồi nói sau.” “Miệng vết thương rất đau…” Đông chu miệng nhỏ giọng nói. “Bây giờ mới biết đau hả?!” Lời nói chẳng mấy hay ho nhưng động tác cầm muỗng múc cháo lại rất dịu dàng. Hiếm khi Đông ngoan ngoãn nghe lời Cẩm ăn hơn nửa chén cháo rồi lại ăn thêm hai miếng bánh óc chó anh đưa tới. Sau khi thuận tay lau miệng cho cậu, rót thêm một chén nước cho cậu súc miệng rồi khoanh tay đứng đối diện chờ lời giải thích của cậu.