Edit: Tiểu Ma Bạc Hà- -Beta: Yue Yue- Khóe môi Đông khẽ nhếch, ý cười như có như không, Cẩm vừa thấy nụ cười kia liền bắt đầu sợ hãi, nụ cười kia quen thuộc với anh đến mức nào, khi Đông bị bắt ở lại nhà họ Cẩm, một lòng muốn chết đã cười nụ cười này, trong quá trình giải độc khi biết mình không thể chống đỡ được nữa cậu cũng cười nụ cười này, đó là nụ cười từ bỏ tất cả không còn quan tâm bất kì thứ gì nữa… Cẩm vội vàng gọi một tiếng: “Đông…” Đông hoàn toàn không nhìn anh, tầm mắt cậu dừng ở phía trước thản nhiên nói: “Tôi không phải là lợi thế của bất kì người nào cả, cũng không muốn bị bất kì người nào lợi dụng để uy hiếp…” Nói đến đây, cậu ngẩng đầu nhìn Tự Phương, khẽ cười: “Anh Thành Nhất, anh muốn cứu Kính Ngôn, chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi.” Nói xong cả người ngả về phía trước, ai cũng không ngờ Đông lại quyết tuyệt như vậy, tuy phản ứng của Tự Phương rất nhanh giật con dao lại nhưng trong tiếng gọi sửng sốt của mọi người con dao kia vẫn đâm thẳng vào ngực Đông. Người hồi hồn nhanh nhất là Cẩm, anh gọi to một tiếng: “Đông…” Liền vội vàng chạy tới. Tự Phương thấy Cẩm chạy tới theo bản năng đưa tay ghìm cổ Đông hét: “Đừng qua đây.” Cẩm không xông tới nữa nhưng bước chân vẫn không ngừng lại, cái gì anh cũng không để ý nữa, lửa giận đã bao phủ cả người anh như tu la bước ra từ địa ngục. Từng chữ từng chữ lạnh lẽo như băng tuyết bật ra từ miệng anh: “Anh tin hay không tin tôi sẽ giết Bạch Xuyên Kính Ngôn trước sau đó giết sạch toàn bộ nhà họ Bạch Xuyên!” Lời nói hết thì anh đã bước đến chỗ hai người, Tự Phương bị khí thế của Cẩm dọa sợ, cử động cũng không dám trơ mắt nhìn anh ôm Đông rời khỏi sự kiềm chế của hắn, ôm vào lòng. Ánh mắt rã rời của Đông miễn cưỡng tụ lại một điểm, cậu nhìn thấy là Cẩm, hờ hững nhìn anh rồi nhắm mắt lại. Cẩm nhìn vết thương, may mắn Tự Phương rút tay về đúng lúc, đâm vào không sâu, do góc đâm mà con dao bị ghim ở phía trên xương sườn nên cũng không làm tổn thương phần mềm, anh rút nhanh con dao rồi đè lại miệng vết thương. Tuy đã thở phào nhưng nhìn đến vẻ mặt không có chút máu của Đông anh vẫn không yên tâm được, anh bóp mặt cậu, vừa lay vừa nói: “Không cho em ngủ! Đông Sơn Kỉ Chi em có nghe thấy không? Mau mở mắt ra cho tôi, con mẹ nó em còn thiếu tôi một lời giải thích!” Đông không mở mắt, thản nhiên nói: “Tất cả đều giống những gì anh đã thấy, tôi không có gì để giải thích.” Mặc dù giọng rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được, sợ hãi vừa dâng lên trong lòng anh dần chìm xuống, bực bội liền dâng lên. “Em tên hỗn đản này!” Cẩm thật sự không nhịn được mà mắng: “Tôi chưa thấy tên hỗn đản nào vừa tùy hứng vừa dễ giận như em. Nội dung trong đĩa CD kia em cũng biết, tôi tức giận một chút thì có làm sao? Em giải thích với tôi một chút, nói vài câu dễ nghe thì có làm sao? Lại nói dù tôi có tức giận thì có thể tức giận với em bao lâu? Em… Vậy mà em lại dùng cách này để trả thù tôi hả?” Nghe những lời anh vừa nói, Đông chậm chạm mở mắt, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc và nghi ngờ. Cẩm càng nghĩ càng giận, anh nhéo hai má Đông thật mạnh, thấy cậu bị đau nhíu mày mới chịu hết giận. Sau đó, anh ôm lấy Đông, lần này Đông bị đụng đến vết thương, cậu hét lớn một tiếng, nhíu chặt mày lại. Cẩm đau lòng nhìn, vừa định mở miệng an ủi lại nhớ ra vết thương này là tự cậu làm ra lại tiếp tục giận: “Bây giờ em mới biết đau hả? Sao khi nãy không nghĩ tới hậu quả này? Nếu con dao đâm sâu một chút nữa đến cơ hội đau em cũng không có!” Nghĩ cái khả năng đó có thể xảy ra, anh không khỏi ôm chặt Đông hơn làm cậu đau đến nhe răng nhếch miệng. Tuy bị thương không nặng nhưng cậu vừa mới bị rút hết ba túi máu, mất máu quá nhiều là sự thật nên giờ phút này Đông bắt đầu mơ màng, cậu biết mình đang ở cạnh anh, tim dần trở nên tĩnh lặng, dù vậy, những ấm ức mấy ngày nay lại dâng trào, hốc mắt thoáng cái ửng đỏ. Cậu trừng mắt nhìn anh, mắt ngấn nước, chu miệng, vẻ mặt ấm ức: “Đau!” Nhìn thấy bộ dạng này của Đông tất cả tức giận của anh chẳng còn nữa, vẻ mặt thoáng cái dịu xuống, giọng cũng mềm nhũn: “Em chịu đựng một chút thôi… Sẽ về đến nhà ngay thôi…” “Uhm.” Đông khẽ lên tiếng, tìm một vị trí thoải mái trên người Cẩm nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Thiếu anh một lời giải thích, thức dậy sẽ trả cho anh.” “Em buồn ngủ rồi hả?” Cẩm gảy gảy vài sợi tóc trên trán Đông, câu này hỏi cũng như không, người kia mệt mỏi khó chịu mấy ngày liền nên đã chìm vào giấc ngủ. Vẻ mặt Cẩm rất dịu dàng, động tác lại càng dịu dàng hơn, trong đôi mắt híp lại và khóe môi kia đều là vui sướng khi mất đi nhưng đã tìm lại được… “Đứa ngốc, tôi cần em giải thích cái gì chứ! Tôi chỉ cần em…” ~Hết chương 100~