Chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, chút thần lực còn sót lại của y chỉ đủ để chống chọi đến đạo thứ bảy mươi, trước mắt dần dần tối sầm, và y không còn biết gì nữa.
Đến khi y có ý thức, lại phát hiện mình may mắn không bị hồn phi phách tán, nhưng… cũng chỉ là may mắn một chút như vậy. Hiện tại y chỉ còn lại một lũ tàn hồn, mà tàn hồn này còn rách nát không chịu nổi, cái này đừng nói là Thần – Yêu – Ma tam giới, cho dù chỉ là một người bình thường có chút đạo hạnh chỉ cần phất tay cũng có thể làm y tan biến.
Cũng còn may từ khi tỉnh lại y đã ở trên Vọng Thiên sơn này rồi, trăm năm ngàn năm qua đi cũng không có một bóng người. Y cố gắng tụ tập thần hồn tu lại thần lực, nhưng tiến triển cực kỳ thong thả.
Lại qua hai vạn năm, bỗng nhiên lại có một con tiểu hồ ly được linh khí thiên địa dựng dục mà thành xuất hiện.
Lần đầu tiên gặp mặt, tiểu hồ ly mới vừa sinh ra, người đầu tiên tiểu hồ ly thấy là y, bé con đáng yêu liếm liếm tay mình sau đó nhào vào người y, nhưng y chỉ là một luồng tàn hồn nên tiểu hồ ly xuyên thẳng qua người y té xuống đất lăn vài vòng mới dừng lại, y nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên cười khẽ, tiểu hồ ly nghe được tiếng cười của y ủy khuất ôm đuôi, nước mắt lưng tròng ai oán nhìn y. Y nhẹ nhàng tiến tới hư không sờ đầu tiểu hồ ly: “Bé con, thật khả ái!” Chỉ một câu, chú định cả đời hai người đã phải dây dưa cùng nhau, là duyên… là nghiệt….
Vì được sinh là từ linh khí của đất trời, nên tiểu hồ ly tu luyện tiến triển cực mau, y ở cạnh và dạy bảo tiểu hồ ly tu luyện, cũng nhờ vậy mà y có thể hưởng được linh khí toát ra từ người tiểu hồ ly đang tu luyện mà mau chóng khôi phục.
Đã bảy vạn năm trôi qua, tiểu hồ ly năm nào cũng đã tu luyện đến có thể biến hóa thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Nhìn dáng vẻ múa kiếm của nàng y khẽ mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại tu luyện, đột nhiên như cảm nhận được gì đó, đột nhiên y biến sắc, nguy rồi, lôi kiếp đã đến.
Y đã dưỡng thương gần mười vạn năm, cũng đã gần hồi phục hết, lần lôi kiếp này sẽ quyết định y thành hay bại, thành, trở về đế vị, bại, hồn phi phách tán. Lần này là thật sự hồn phi phách tán, không còn cơ hội may mắn sống sót như lần trước nữa.
Nhìn kiếp vân dần dần tụ tập trên trời, tâm y càng trầm xuống, lại là chín chín tám mươi mốt đạo lôi, y mau chóng quay qua Bạch Y Nhan hét: “Bé con, mau rời đi, ta phải độ lôi kiếp rồi.”
Bạch Y Nhan nghe vậy, lại nhìn kiếp vân trên trời cũng hoảng sợ, nhưng lại nhất quyết đứng đó không chịu rời đi, Tử Thiên sợ sẽ liên lụy đến nàng, nhưng mà không còn thời gian nữa, vừa mở miệng đợt lôi thứ nhất đã đến.
Một…hai…ba…. Bốn mươi…năm mươi…..bảy mươi…bảy mươi mốt…
Dáng đứng thanh lãnh hiên ngang kia dần dần lung lay, Tử Thiên khó khăn chống đỡ, nhưng những đạo lôi kia lại giống như mãnh thú đang giận dữ điên xuồng đánh tới, không chút nào cho y thời gian.
Bảy mươi tám… bảy mươi chín…..
Trước mắt dần dần mơ hồ, y đã sớm mất hết tri giác, chỉ còn lại hành động vận dụng thần lực theo bản năng….
Tám mươi!!!!
Đạo lôi kiếp thứ tám mươi đã rút cạn tất cả sức lực của y, thân hình cao lớn đó dần dần đổ xuống, kiếp vân trên trời bạo động dữ dội, dồn hết linh khí nhập lại làm một chuẩn bị đánh đạo cuối cùng. Y mỉm cười, đã… không còn sức lực nữa….
“Ầm ầm”
Thiên lôi đúng giờ đánh xuống, y mỉm cười nhắm mắt chờ đợi, đột nhiên một bóng trắng xẹt qua, nữ nhân bạy y giơ hai tay bay lên trời, muốn thay y đón nhận đạo lôi kiếp này. Y hoảng loạn hét lớn: “Không….. bé con…..”
Đạo lôi kiếp cuối cùng này còn mạnh hơn tất cả tám mươi đạo lôi kiếp trước gộp lại, bé con của y dù thông minh tuyệt đỉnh, lại được linh khí thiên địa tập họp mà thành có tiên thiên ưu thế, nhưng dù gì cũng chỉ mới tu luyện bảy vạn năm, làm sao đủ sức chống chọi chứ. Y phát cuồng muốn tiến lên, đột nhiên bé con của y sà vào lòng y, dâng lên nụ hôn ngọt ngào, sau đó phất tay đẩy y ra, hiện tại thân thể y đã cạn kiệt sức lực, không thể nào phản kháng được, y khẽ nhíu mày nghiêm khắc nhìn nàng: “Bé con, mau tránh ra, nàng không thể nào chống chọi được với đạo thiên lôi này, mau tránh ra.”
Bạch Y Nhan mỉm cười phất tay tạo một vòng bảo hộ cho y, sau đó nhẹ nói: “Nhưng muội không thể nào trơ mắt nhìn y biến mất được, muội yêu huynh…..” Lời nói nhẹ như gió thoảng, lại ngay lúc phong lôi quần vũ này, nếu không phải y thần lực hơn người cũng sẽ không nghe được. Y tức giận đứng lên xông ra vòng bảo hộ nhưng đều bị sức mạnh dịu nhẹ của vòng bảo hộ bắn ngược lại, đành trơ mắt nhìn bé con của y xông vào đám kiếp vân kia.
“Ầm!!!!!”
Đạo lôi kiếp thứ tám mươi mốt, đến!
Bạch quang xẹt qua, rung chuyển đất trời.
Một viên ngọc phát ra ánh sáng vàng nhạt nhẹ rơi xuống tay y, sau khi lôi kiếp thứ tám mươi mốt bổ xuống: “Không….. bé con…..” Thần lực trong người y bắt đầu cuồng loạn chuyển động, một đạo tử quang từ ngực trái của y bắn thẳng lên cửu trùng thiên, y trước mắt tối sầm, ngất xỉu, bàn tay vẫn còn nắm chặt viên ngọc kia.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
87 chương
25 chương
37 chương
217 chương