Chấp niệm 2

Chương 14

Editor: Violet Beta: Lãnh Vũ Bối Ban đêm nóng nực, không có lấy một cơn gió, không khí ngưng đọng làm cho người ta có cảm giác khó thở. Lòng bàn tay và lưng Cố Niệm không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi. Tống Hoài Thừa nghe cô nói nhiều như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi. Tống tiên sinh… cách xưng hô kia lại kích thích thần kinh của anh. “Cố Niệm, không nên trêu chọc anh ta, nếu không cô phải lãnh hậu quả đấy.” Cố Niệm giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nhưng mà cô vẫn kiềm chế xúc động mà không cười to. “Tôi không biết còn có hậu quả gì mà tôi không thể lãnh? Nhà của tôi tan nát, ba thì đang bị trói xích trong tù, bị những tên lưu manh đòi nợ, tôi thì thiếu chút nữa…” Cô hít sâu một hơi, âm thầm nuốt lời nói xuống kế tiếp, trái tim run sợ. Những thứ đen tối, bất lực, khủng hoảng, bây giờ cô nằm mơ đều sợ đến tỉnh cả ngủ, “Còn có hậu quả gì đáng sợ hơn anh sao?” Tống Hoài Thừa nhìn cô chằm chằm, “Cô hận tôi? Đó là do ba cô thiếu nợ. Mạng sống của ba tôi ai có thể đền lại?” Anh u ám nói. “Chuyện của ba tôi là do ông gieo gió gặt bão, không oán trách ai được.” Cô trừng mắt nhìn, “Tôi thì sao? Tôi thiếu nợ anh cái gì? Tôi yêu anh như vậy là sai sao? Bảy năm trời, tôi thật lòng đối với anh, mà anh thì sao? Tống Hoài Thừa, anh có thể không thương tôi, nhưng sao anh lại cự tuyệt việc đó. Anh không muốn có con thì có thể cho tôi biết, vì sao lại kê đơn thuốc cho tôi, anh không biết thuốc này có bao nhiêu phần tốt bao nhiêu phần xấu sao? Cả đời này tôi có thể sẽ không có con được nữa, cho dù có con thì con của tôi cũng không khoẻ mạnh, đứa bé mà không khỏe mạnh thì anh có biết nó đáng thương lắm không?” Cô không dám nói thêm gì nữa, càng nói lại càng tuyệt vọng, đau lòng. Sắc mặt Tống Hoài Thừa biến đổi trong nháy mắt, “Không có khả năng! Cái đó chính là thuốc tránh thai bình thường mà thôi.” Cố Niệm cười khẽ, “Anh xác định sao? Không phải anh cũng biết rõ ràng thuốc kia có tác dụng phụ sao?” Tống Hoài Thừa chậm rãi nắm chặt tay, vẻ mặt Cố Niệm đau lòng làm anh cảm thấy có việc gì đó mà anh không biết. Cố Niệm thở một hơi, yên lặng nói, “Nếu anh còn có một chút lương tâm, phiền anh giơ cao đánh khẽ. Chúng ta đã ly hôn rồi.” Tống Hoài Thừa nhìn cô, trước kia trên mặt của cô luôn tràn đầy ý cười, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Bây giờ cằm cô nhọn, để lộ ra khuôn mặt rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt hình như đã không tìm thấy thần thái trước kia nữa. Khuôn mặt kia Cố Niệm tràn ngập quật cường. Lúc trò chuyện với Lê Hạ thì khuôn mặt tràn ngập ý cười. Vậy mà khi đứng trước mặt anh, cô lại trừng mắt lạnh lùng. “Phòng kia đã ký hợp đồng với cô, tự tiện hủy hợp đồng mà nói phải bồi thường gấp ba lần.” Lời nói của Tống Hoài Thừa không có một tia ấm áp. Cố Niệm cắn chặt hàm dưới, “Tống Hoài Thừa, tôi không muốn nhận công việc của anh, tôi lại càng không nghĩ đến việc cầm tiền của anh. Làm sao vậy? Năm đó khi ly hôn anh cũng không cho tôi một phần, bây giờ lại cho tôi tiền? Tôi nói cho anh biết, tôi không thèm.” Cô tức giận đến mức hai mắt đỏ lên. “Giấy trắng mực đen, cô muốn làm như thế nào là quyền của cô.” Anh trả cho cô hai vạn tệ, tiền vi phạm hợp đồng mà anh nói chính là sáu vạn tệ. “Sáu vạn đúng không.” Cô nuốt cổ họng, “Anh nghĩ rằng tôi trả không nổi sao?” Cố Niệm tùy tiện hất hất tóc, “Tống Hoài Thừa, không phải anh nói tôi vốn không thay đổi sao, tôi nói cho anh biết, mấy năm nay vẫn còn nhiều đàn ông kiếm tôi. Sáu vạn, chỉ cần một đêm là tôi có thể kiếm được.” Cô trừng mắt nhìn, ngay cả Tống Hoài Thừa cũng bỗng nhiên hoảng hốt. Cơ mặt Tống Hoài Thừa căng ra, “Sao cô lại có thể hạ tiện như vậy?” Anh bị lời nói của cô kích thích mà oán giận chửi. “So sánh thì vẫn kém vợ của anh, cô ta ngay cả hàng tôi đã dùng rồi còn muốn.” Tống Hoài Thừa nâng kéo bả vai của cô, lon sữa bột “keng” một tiếng rơi xuống mặt đất. Tuy rằng không phải cả người ngã xuống, nhưng Cố Niệm vẫn đau lòng. Cánh tay phải của cô bị anh kéo rất đau, nhưng cô lại không kêu. Tống Hoài Thừa cảm nhận được lòng bàn tay chạm đến da thịt cô hình như có cái gì đó, anh nhìn qua. Nâng cánh tay kia lên, một vết thương lồi lõm vắt ngang trên tay. Dưới bóng đêm nhìn vết thương kia có chút không rõ ràng, nhưng dù sao anh cũng ở bên cô bảy năm, tất cả những gì của cô anh đều cảm thấy quen thuộc. Phương Hủ Hủ mơ hồ nhìn thấy Cố Niệm đứng ở bên ngoài, cô đi ra, “Cố Niệm, sao lại không vào nhà?” Lại vừa nhìn thấy Tống Hoài Thừa đứng ở ngoài. Cô thầm mắng một tiếng.“Khốn khiếp!” Nói xong bắt đầu quơ lấy một thùng nước, không nói hai lời liền hất nước lên người Tống Hoài Thừa, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. Cố Niệm vừa thấy tư thế kia của Phương Hủ Hủ, vội vàng tránh đi ngay. Phương Hủ Hủ đã nói rồi, nếu như có một ngày, cô ấy mà có cơ hội thì sẽ hung hăng giúp Cố Niệm chà đạp Tống Hoài Thừa một lần. Hôm nay cơ hội tới rồi. Quần áo Tống Hoài Thừa ướt hơn phân nửa, anh chật vật đứng tại chỗ, thứ nước màu đen kia rơi từng giọt từng giọt từ bộ quần áo tinh xảo hoạt xuống dưới đất. Phương Hủ Hủ vẻ mặt trào phúng, “Tống tiên sinh, làm sao vậy? Vừa rồi Cố Niệm làm chuyện gì có lỗi với anh à? Giết vị hôn thê của anh hay là đoạt tài sản của nhà anh?” Tống Hoài Thừa lạnh lùng quét qua cô một cái, không muốn để ý tới cô, “Cố Niệm, chính cô cũng hiểu rõ mọi chuyện.” Đêm nay, phụ huynh của học trò nghe thấy có động tĩnh nên tò mò đi ra xem. Cố Niệm vội vàng tiến lên, “Không có gì, đừng náo loạn. Có phụ huynh ở đây, cẩn thận bị ảnh hưởng.” Phương Hủ Hủ hừ lạnh, “Tống Hoài Thừa, người ở trên trời đang nhìn, Cố Niệm không thiếu anh cái gì, mà là anh thiếu cô ấy, cả đời này anh trả không nổi đâu.” Cố Niệm giữ chặt tay cô, kéo cô vào bên trong, “Đừng nói với anh ta, mình không muốn cãi cọ nữa, bởi vì anh ta không đáng.” Tống Hoài Thừa nắm chặt tay, vẻ mặt tức giận. Một câu cuối cùng của cô vẫn còn vang vọng bên tai anh, trong nháy mắt giống như bị đổ một chậu nước đá đông lạnh vào người. Bởi vì anh không đáng! Khi Tống Hoài Thừa về nhà, ánh đèn trong phòng khách sáng lên. Chu Hảo Hảo nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp đi ra nhìn thấy anh như vậy, “Làm sao vậy?” Tống Hoài Thừa không trả lời cô ta, đi vào toilet tắm rửa. Chu Hảo Hảo không biết chuyện gì đã xảy ra nên tâm lý có chút bất an, cô ta nắm chặt tay, trong lòng bất an không thôi. Sau ngày cô ta gặp Cố Niệm, trong lòng cô ta liền không yên. Lúc Tống Hoài Thừa đi ra, Chu Hảo Hảo bước đến, cầm khăn thay anh lau tóc, cô ta không hỏi anh gặp chuyện gì. Tống Hoài Thừa cầm điện thoại, rất nhanh bấm số gọi cho Từ Hành. Từ Hành đang đi xã giao, Tống Hoài Thừa nghe được tiếng nói bên kia, “Cậu đi ra bên ngoài, tôi có vài điều muốn hỏi.” Từ Hành bất mãn oán giận vài tiếng, nhưng vẫn đi ra bên ngoài,“Chuyện gì, cậu nói đi.” “Năm đó thuốc của Cố Niệm có vấn đề gì?” Giọng nói của Tống Hoài Thừa trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi, lưng Chu Hảo Hảo bất chợt cứng đờ. Đầu óc Từ Hành còn có chút hỗn độn,“ Đang êm đẹp sao lại nhắc tới vậy? Cậu nhìn thấy cô ta? Cô ta nói cái gì với cậu?” “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết kia rốt cuộc thuốc kia có vấn đề hay không?” “Cậu phát điên cái gì? Cậu và cô ta đã ly hôn, hiện tại cô ta chính là đã chết và không có quan hệ với cậu! Bốn năm rồi, bây giờ cậu hỏi cái này còn ý nghĩa gì? Tống Hoài Thừa, còn có mấy tháng nữa cậu sẽ kết hôn với Hảo Hảo, cậu có để Hảo Hảo trong lòng hay không?” “Thuốc kia có vấn đề hay không?” Tống Hoài Thừa lại hỏi một lần nữa, ngữ khí dọa người. Từ Hành cười lạnh một tiếng, “Là Cố Niệm nói cái gì với cậu à. Cậu xem vài năm nay, Hảo Hảo đều luôn ở bên cậu. Sau đó cô ta cố tình đến, cậu lại bắt đầu thay đổi. Được, tôi nói cho cậu, thuốc kia không có vấn đề, một chút vấn đề cũng không có! Tống Hoài Thừa, nếu trong lòng cậu còn có Cố Niệm, cũng đừng có cho Hảo Hảo hy vọng.” Cúp điện thoại, Tống Hoài Thừa thâm trầm ngồi tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Là Cố Niệm cố ý, là cô cố ý làm cho anh hối hận, làm cho anh đau lòng sao? Như vậy cô thành công rồi! Chu Hảo Hảo cuối cùng tuyệt vọng ra tiếng, “Hoài Thừa, không nghĩ đến cô ta nữa có được không? Anh và cô ta đã ly hôn, hai người căn bản là không có khả năng.” Cô ta mạnh mẽ nắm lấy tay anh. “Hoài Thừa, chúng ta sẽ kết hôn.” Cô ta cũng không dám hỏi, anh yêu Cố Niệm phải không? Anh không quên được Cố Niệm có phải hay không? Tống Hoài Thừa chậm rãi nhíu chặt lông mày, trong đáy mắt là một mảnh lạnh như băng.