Càng thêm hối hận, càng thêm áy náy, mọi việc anh làm hôm nay đều vô ích. “Hoài Thừa…” Cô gọi tên anh, dịu dàng mà lưu luyến, “Anh không cần phải thế.” Cô buông lỏng hai tay đang run rẩy. Tống Hoài Thừa ôm cô thật chặt, “Nếu bây giờ anh nói anh yêu em, em có tin anh không?” Anh không dám nhìn vào mắt cô. Khóe miệng Cố Niệm thoáng run run, cô mỉm cười, đẹp đến động lòng người. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, “Tôi tin.” Chính vì vậy nhiều năm qua, cô chưa từng hận anh. Chỉ có thể trách ông trời thích trêu trọc người khác. Trên mặt Tống Hoài Thừa tràn ngập vẻ xúc động và bất đắc dĩ. Anh nhắm mắt lại, giấu đi đau khổ trong lòng. Trong suốt bốn năm anh chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ là Cố Niệm. Mắt Cố Niệm chua xót, cô cũng biết, biết rõ sự đau khổ của anh, biết rõ trong lòng anh có sự đấu tranh mãnh liệt. Đúng vậy, Tống Hoài Thừa yêu Cố Niệm. “Không thể quay lại được sao?” Tống Hoài Thừa khàn giọng hỏi: “Thật sự không thể quay về như trước được sao?” Cố Niệm chớp chớp mắt, nước mắt chảy qua khóe mắt, “Anh buông tay đi.” Buông bỏ cơ hội quay trở lại. Tương lai cũng sẽ ổn thôi. “Được.” Rất lâu sau, cuối cùng anh chỉ nói một từ. Anh lùi về phía sau từng bước một, nhìn thẳng vào mắt cô, nhiều năm qua đi, cô vẫn không thay đổi chút nào. Tống Hoài Thừa lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt cô, hiện tại cô muốn gì anh cũng đồng ý. Tuy không thể quay trở lại, nhưng ít nhất anh vẫn đang ở bên cô. Phương Hủ Hủ dắt Phán Phán đi đến vườn hoa nhỏ ở dưới tầng, hiện giờ cũng có rất nhiều người đang đi dạo. Phán Phán im lặng một lát, liền quay đầu hỏi, “Chú và mẹ đang cãi nhau ạ?” Phương Hủ Hủ sửng sốt: “Ai bảo con thế?” Phán Phán liếc mắt nhìn quanh, khoa tay múa chân, “Sắc mặt Tống Hoài Thừa rất tệ.” Phương Hủ Hủ xoa xoa đầu cô bé, “Phán Phán có thích chú không?” “Ai cơ ạ?” Phán Phán biết rồi còn cố tình hỏi. Phương Hủ Hủ khẽ cười, “Tống Hoài Thừa ý.” Phán Phán cúi đầu xuống, im lặng trong chốc lát, lại khoa tay múa chân nói, “Con biết rõ chú chính là cha con, cha rất tốt với con. Nhưng cha và mẹ đã ly hôn. Dì Hủ Hủ, cha và mẹ không thể ở cùng nhau được ạ? Nếu con muốn hai người quay lại có được không ạ?” Phương Hủ Hủ nhếch miệng,  “Phán Phán, chuyện của người lớn rất phức tạp, có đôi lúc cha và mẹ buộc phải tách nhau ra, nhưng hai người họ sẽ mãi mãi yêu thương con.” Phán Phán thở dài: “Thật đáng ghét.” Hai người tiếp tục đi dạo. Đi đến một con đường nhỏ, một người phụ nữ xinh đẹp bất chợt đi tới chỗ họ. Sắc mặt Phương Hủ Hủ thay đổi, tầm mắt hai người giao nhau. Người phụ nữ kia cũng nhìn thấy cô, đi một mạch đến chỗ hai người. Lòng bàn tay Phương Hủ Hủ đổ mồ hôi. Người phụ nữ xinh đẹp dừng bước, “Phương…” Phương Hủ Hủ sợ hãi, “Xin chào.” Người phụ nữ thầm đánh giá Phương Hủ Hủ, trong lòng rối loạn, cô gái trước mặt chính là người yêu của chồng cũ cô. Trông hoàn toàn trái ngược với tiêu chuẩn của Lương Cảnh Thâm. Chẳng nhẽ bởi vì hai người cùng đam mê hội họa nên có tiếng nói chung. Phương Hủ Hủ biết rõ cô ấy chính là vợ trước của Lương Cảnh Thâm. Hai người này đều là học sinh ở đại học D, đợt kỉ niệm 90 năm thành lập đại học D hai người đều tham gia, Phương Hủ Hủ đã xem ảnh của cô ấy, chỉ liếc nhìn liền ghi nhớ trong lòng. Cô ấy tên là Hàn Tưởng Dung, đã từng là phóng viên thời sự ở thành phố D, đảm nhiệm công việc tuyên truyền thông tin. Hàn Tưởng Dung cong môi, “Hiện giờ tôi có chút việc, khi nào có thời gian chúng ta có thể gặp nhau một chút không?” Gặp cô? Có nhầm không? Gặp cô để làm gì? Phương Hủ Hủ sững sờ mà gật đầu, “Hẹn gặp lại.” Phán Phán cảm nhận được sự thay đổi của cô, “Dì, người đó là ai vậy?” Phương Hủ Hủ thở ra một hơi, cô cảm thấy sức lực toàn thân đều bị hút cạn, “Phán Phán, con cảm thấy dì và cô ấy ai đẹp hơn?” Phán Phán giơ ngón tay lên chỉ về bóng lưng Hàn Tưởng Dung. Phương Hủ Hủ cười, “Con đúng là thật thà. Chúng ta quay về thôi.” Phán Phán vội vàng an ủi cô, “Không sao đâu, dì chỉ hơi lùn một chút, hơi béo một chút, quần áo hơi xấu một chút, còn lại gì cũng tốt.” Phương Hủ Hủ muốn phun ra một ngụm máu, “Dì sẽ coi như không nghe thấy lời con nói.” Cô gãi gãi đầu, “Con giống cha con y như đúc.” Trước kia cô cũng từng bị sự độc miệng của Tống Hoài Thừa làm cho tổn thương. Cô đúng là mắc nợ cha con nhà bọn họ, cũng không biết hai người kia đã nói gì rồi. Khi hai người trở lại phòng bệnh, Tống Hoài Thừa đã ra ngoài. “Ồ anh ta đâu rồi?” Phương Hủ Hủ hỏi. “Về rồi.” Giọng Cố Niệm có chút sụt sịt. Phương Hủ Hủ nghe liền biết cô vừa khóc xong, cũng không dám hỏi thêm gì nữa. *** Xế chiều, Tang Vân Đồng đến nhà trẻ của Phán Phán, gặp cô giáo của Phán Phán bà mới biết, Phán Phán không đi học. “Cô giáo, tôi là bà nội của Phán Phán, mới từ Mỹ trở về.  Đứa trẻ là do mẹ chăm sóc, hôm nay tôi đến thăm nó.” Cô giáo gật đầu, “Bạn nhỏ Cố Phán bị sốt từ 2 ngày trước, xin phép nghỉ nên hôm nay không đi học ạ.” Tang Vân Đồng nhíu mày, “Lên cơn sốt sao?” “Đúng vậy ạ. Dì cô bé gọi điện đến xin phép, hình như còn phải vào viện.” Cô giáo hơi nghi ngờ, người này là bà nội của bé ư? Không phải lừa đảo chứ? Mặt Tang Vân Đồng biến sắc, “Hóa ra là thế. Đã làm phiền cô giáo rồi.” Tang Vân Đồng dắt Đóa Đóa ra khỏi nhà trẻ. “Mẹ, Phán Phán mắc bệnh rồi, chúng ta mau đến thăm bé đi.” Tang Vân Đồng thoáng suy nghĩ, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Niệm. Cố Niệm đang gọt táo, cô vội vàng đặt quả táo xuống, thấy người gọi đến là Tang Vân Đồng, cô ngập ngừng nghe máy, “Bác gái..” “Cố Niệm, bác nghe nói Phán Phán bị ốm. Bác với Đóa Đóa muốn đến thăm con bé.” Bà nói thẳng. Cố Niệm nhìn Phán Phán đang ngồi trên giường đọc truyện, dọ dự một chút mới nói, “Bọn cháu đang ở bệnh viện nhi thành phố.” “Được rồi, bác sẽ đến ngay.” Tang Vân Đồng cúp máy, lập tức lái xe tới bệnh viện. Vì thời gian ở cùng nhau quá ngắn ngủi, tình cảm Cố Phán dành cho bà nội cũng không có gì đặc biệt. Tang Vân Đồng mang theo một đống đồ ăn ngon đến, “Phán Phán, sao con lại lên cơn sốt? Đã rất lâu rồi bà chưa gặp con.” Đóa Đóa ngồi xuống bên mép giường, nhìn Phán Phán, “Cháu gái, cháu đã khỏe hơn chưa?” Phán Phán lắc đầu, tủi thân mà khoa tay múa chân. Đóa Đóa mở trừng mắt, “Cháu gái, sao phải dùng tay để nói?” Tang Vân Đồng quay đầu nhìn Cố Niệm, Cố Niệm giải thích: “Phán Phán bị sốt nên tạm thời cổ họng bị nghẹn ạ.” “Đến bao giờ thì có thể nói bình thường?” Tang Vân Đồng khẩn trương hỏi. Cố Niệm nắm chặt tay, “Bác sĩ không nói ạ.” Mặt Tang Vân Đồng biến sắc, mày cau lại, “Tại sao lại nghiêm trọng thế? Cháu…” Bà vốn định nói là cô chăm sóc con mình như nào, nhưng nghĩ lại đến khoảng thời gian Cố Niệm đi công tác không ở bên con. Đóa Đóa vui mừng “Phán Phán, cháu xem cô làm đúng không? Đây là nhà… Đây là I love you…” Đóa Đóa vui vẻ khoa tay múa chân. Phán Phán gật đầu, “Đúng vậy.” Đóa Đóa cười không ngừng, “Cháu gái, mai cô lại tới tìm cháu, cô muốn cháu dạy thêm cho cô.” Tang Vân Đồng cắn môi, “Hoài Thừa có biết không?” “Biết rõ.” “Hai người, tại sao không một ai nói với bác? Đứa nhỏ gặp chuyện như vậy.” Tang Vân Đồng nhìn khuôn mặt hiền lành của Cố Niệm, trong lòng phiền muộn, “Cố Niệm, dù bận đến mấy cũng không thể bỏ mặc con mình, bạn bè cháu cũng không có máu mủ với đứa trẻ.” Cố Niệm cười khổ, trong lòng đau đớn vô cùng, “Thưa bác, cháu đã biết.” Cô thu lại sắc mặt, “Ba năm nay cuộc sống của bọn cháu đều như thế, sức khỏe Phán Phán không tốt, phát bệnh cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.” Cô không để mặc bất cứ ai mắng chửi bạn bè của cô. Hơn nữa, lúc Phán Phán khó chịu, những người có quan hệ máu mủ với nó đang ở đâu? Tang Vân Đồng nghẹn họng, sắc mặt trầm xuống. Tang Vân Đồng đi tới chỗ ở của Tống Hoài Thừa, nói với anh, “Mẹ vừa đến bệnh viện thăm Phán Phán.” Sắc mặt của bà không tốt, “Sao con lại không nói cho mẹ? Rằng Phán Phán đã mất giọng rồi.” Tống Hoài Thừa nhíu mày. “Tại sao mấy ngày rồi vẫn chưa khỏi? Con đã hỏi bác sĩ chưa?” “Thật ra từ trước đến giờ Phán Phán cũng không nói được, gần đây mới có chuyển biến một chút.” Tống Hoài Thừa hơi mệt mỏi, anh đưa tay dụi mắt. Tang Vân Đồng đương nhiên không biết chuyện này, “Tại sao lại thế? Sao con không nói cho mẹ?” Tống Hoài Thừa nhếch miệng, lạnh lùng không có chút ấm áp nào, “Tang phu nhân, những năm gần đây mẹ có biết gì không? Việc của Phán Phán không cần mẹ phải lo, việc của con cũng không cần mẹ nhúng tay vào. Con và Hảo Hảo không thể đến bên nhau, mẹ làm ơn đừng để Hảo Hảo xuất hiện trước mặt con nữa.” Trong ngực Tang Vân Đồng chất chứa đầy sự tức giận, “Mẹ chỉ muốn tốt cho con.” “Con đã sắp 30 rồi. Không phải là đứa trẻ 3 tuổi.” Tống Hoài Thừa lạnh giọng trả lời. “Con đã sớm qua cái tuổi cần mẹ chăm bẵm từng chút một.” Lúc anh cần đến sự chăm sóc của mẹ, mẹ lại là người bỏ rơi anh. Bây giờ, anh không cần. Mặt Tang Vân Đồng trắng bệch, Đóa Đóa vui vẻ đi đến, không để ý đến bầu không khí căng thẳng nơi này. “Anh trai, anh nhìn đi mấy cái này là Phán Phán đã dạy cho em.” Cô bé giơ tay lên “Đây là I love you.” Sắc mặt Tống Hoài Thừa thoáng chốc thay đổi, “Về sau em đừng đến gặp Phán Phán nữa.” Giọng nói lạnh lùng của anh khiến Đóa Đóa hoảng sợ, giật bắn mình. Đóa Đỏa cảm thấy tủi thân, “Anh trai thật đáng ghét.” Tang Vân Đồng cũng không có tâm trạng để an ủi con gái, “Anh con là vì lo lắng cho Phán Phán nên tâm trạng khó chịu.” Một tuần sau, Phán Phán vẫn không thể nói ra tiếng. Tất cả mọi người đều bắt đầu lo lắng, chỉ có mỗi Phán Phán là không ý thức được gì, ngày nào cũng vui cười phấn khởi. Cố Niệm ngày càng trở nên gầy gò, mãi mới có thêm chút da thịt bây giờ lại trở về như cũ. Cố Niệm bỏ công việc sang một bên, đưa Phán Phán đến khắp các bệnh viện lớn. Một tháng trôi qua, chớp mắt thành phố D đã bước vào mùa đông, nhiệt độ xuống tới âm 6, 7 độ. Hôm nay, Cố Niệm đưa Phán Phán ra khỏi bệnh viện, cô mệt mỏi ôm lấy con gái. Trong lòng cô cảm thấy mình mắc nợ Phán Phán quá nhiều, cho dù không còn bao nhiêu sức cũng muốn ôm chặt lấy con. Viện phí bệnh viện rất cao, Phán Phán càng ngày càng có biểu hiện chống đối. Lần này mặt cô bé nhăn nhó, rất không vui vẻ. Hai người đi ra cửa bệnh viện, bắt xe đến nhà ga. Phán Phán đột nhiên kéo tay cô. “Sao thế con?” Cố Niệm hỏi. Cố Phán khoa tay múa chân, “Có phải con không nói được mọi người sẽ không thích con nữa không ạ?” Cố Niệm giật mình cảm thấy như bị tát một phát, “Sao có thể thế được?” Giọng cô run run, tim đập mạnh. Phán Phán buồn bã nói, “Thế nhưng con không nói được, mẹ có vẻ rất không thích.” Cố Niệm lắc đầu liên tục, “Không bao giờ. Mẹ không ghét con dù cho Phán Phán không nói được, mẹ sẽ mãi mãi yêu thương con. Mẹ chỉ nghĩ là…” Cố Niệm không nói được nữa. Cố Niệm quỳ một chân xuống đất, nắm tay con gái nhìn xung quanh. Đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khiến cho cô không thể thở. Lục Diệp Thanh tiến lại gần cô, “Cố Niệm…” Anh kéo tay cô lên, “Mặt đất rất lạnh…” “Chú Lục…” Phán Phán vui mừng mở to hai mắt nhìn. Hai mắt Cố Niệm ướt át, “Lục Diệp Thanh…” Cô bình tĩnh thu lại cảm xúc của mình, nhưng vết thương trong lòng cô đã hở ra, không thể khép lại được. “Được rồi, trời lạnh như vậy, chúng ta vào trong quán trà kia ngồi đi. Lâu rồi chú chưa gặp Phán Phán, cho chú ôm một chút, xem Phán Phán có béo lên không nào?” Lục Diệp Thanh ôm lấy cô bé. Xa xa Tống Hoài Thừa vẫn ngồi trong xe, anh biết rõ hôm nay Cố Niệm sẽ mang theo Phán Phán đến bệnh viện khám. Lần nào anh cũng đứng xa nhìn hai người từ trong viện đi ra, lúc đầu anh còn có thể cùng cô đến bệnh viện, nhưng lần nào có kết quả cũng làm Cố Niệm thất vọng, anh muốn giúp đỡ cô. Ngày đó, cô đờ đẫn mà nói với anh, “Sau này anh không cần đi cùng nữa. Phán Phán bị như vậy cũng chính là do sự ích kỉ của tôi. Nếu như trước kia tôi không kiên trì muốn mang thai, không sinh ra con bé, cũng sẽ không có ngày hôm nay. Sau này, hãy để tôi một mình mang nó đi khám.” Tống Hoài Thừa hoàn toàn thất bại, anh vẫn ôm trong mình chút hi vọng, “Được. Vậy em nhớ cẩn thận. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Mà bây giờ Lục Diệp Thanh xuất hiện, thật sự Lục Diệp Thanh ở cùng hai người nọ rất tốt. Quán trà Ôn Noãn. Lục Diệp Thanh ngồi cạnh Phán Phán. Phán Phán hỏi, “Chú Lục, đã lâu rồi chú không chịu tới thăm con.” Lục Diệp Thanh cong môi, “Chú Lục bận học, về sau có thể chữa bệnh cho nhiều người hơn nữa.” Phán Phán cười,  “Chú Lục thật giỏi, về sau lớn lên con cũng muốn như chú.” Lục Diệp Thanh cười yếu ớt, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Niệm. Cố Niệm bình tĩnh lại, nỗi bi thương đã được chôn dấu, “Cái này chính là báo ứng của em, là chấp niệm của em đã hại Phán Phán.” Lục Diệp Thanh nhíu mày, sắc mặt thâm thúy, “Sao em không nghĩ lại, Phán Phán còn sống chính là kì tích? Đoạn thời gian sống dở chết dở cả em và con bé đều đã vượt qua.” Cố Niệm trầm mặc. Khóe miệng Lục Diệp Thanh cong lên, “Cố Niệm anh biết trước đây chưa bao giờ bi quan như vậy. Dường như nếu thế giới chỉ còn sót lại một góc, cô ấy cũng sẽ biết cách dựng lại.” Bồi bàn đem món ăn lên. Lục Diệp Thanh nhẹ nhàng nói, “Bổ sung năng lượng thôi! Chúng ta sẽ cùng tiến về phía trước.” Phán Phán không ngừng cười khanh khách, xua đi áp lực trong những ngày qua. Cố Niệm thất thần một lát, cầm lấy đôi đũa, ăn một miếng cơm cà chua xào thịt bò. Vừa ăn một miếng nhỏ, cảm thấy buồn nôn, cô lập tức bịt miệng lại, “Ọe…” Lục Diệp Thanh ngạc nhiên nhìn cô, hắn đưa cốc nước đến trước mặt cô. Cố Niệm bắt đầu suy nghĩ, tim đập mạnh, con ngươi đen nhánh bỗng chốc trở nên mù mịt. “Không thể nào.” Cô đã uống thuốc rồi mà.