Chào Em, Như Hoa!
Chương 10 : Xương rồng cũng có thể nở hoa
Từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy mình là một gốc xương rồng, một loại cây vĩnh viễn không thời gian, cô đã quên mất xương rồng cũng có thể nở hoa , và nở hoa rất đẹp.
***
Ra khỏi trường S, Văn Sơ gọi xe đến
Quán Hồng Ma, Lúc này đã chín giờ tối, nhưng đối với quán bar, một đêm mới chỉ bắt đầu từ thời điểm này. Không khí Lễ Giáng Sinh vẫn còn vương vất.
...... Lỗ Như Hoa thật sự ở chỗ này? Cô ở đây làm gì?
Văn Sơ cảm thấy nặng nề. Hắn rất muốn lập tức đi tìm Lỗ Như Hoa hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ thấy cô ở một nơi xô bồ thế này, cũng không biết sau khi nhìn thấy cô rồi thì nên nói gì. Lỗ Như Hoa rao bán ảnh chụp của hắn, lại rao bán ngay sau khi hắn thổ lộ với cô. Nghĩ thế nào đi nữa, cách thức cự tuyệt này thật sự làm hắn cảm thấy nhục nhã!
Toàn bộ tự tin trước đây biến mất, Văn Sơ cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cũng may hắn không phải tìm Lỗ Như Hoa lâu, hay phải nói là cái ba lô của cô lớn đến mức quá sức nổi bật. Hắn thấy từ phía xa, cô đứng ở ngã tư bên cạnh quán Bar, trên mặt là nụ cười “chuyên nghiệp” thường thấy.
Không xa, cách nhau chỉ khoảng mười mét, nhưng cô không nhìn thấy hắn.
Văn Sơ đã không còn dũng khí đi lên phía trước. Hắn im lặng đứng, nhìn cô mặc Jacket rộng, lại gần những người đàn ông – già có trẻ có, đi ra hoặc đi vào quán Bar, sau đó cởi Jacket. Dưới lớp áo khoác rộng là những xấp VCD, rất nhiều. Có khi cô mở ba lô, lấy từ bên trong ra một vài thứ khác chào hàng, cũng kiểu cách đẩy mạnh tiêu thụ như thường thấy trong trường. Không chỉ cô, xung quanh cũng có một vài người khác làm những động tác tương tự như cô, nhưng rất tôn trọng, không giành “khách hàng” của nhau. Bọn họ, trong lúc đó thậm chí còn hình thành nên một cảm giác hài hòa khó nói.
Văn Sơ dĩ nhiên hiểu hình ảnh trên VCD có nghĩa là gì. Hắn đột nhiên rất muốn cười, đây mới là Lỗ Như Hoa chân chính. Ngay từ ngày khai giảng đó, hắn nên hiểu được cô là loại người gì mới đúng.
Hắn cứ đứng như vậy. 5 phút, 10 phút, có lẽ lâu hơn, cho đến khi Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng thấy hắn.
Mắt cô và hắn chạm nhau, trong ánh sáng nhấp nháy khó chịu từ quán Bar, Lỗ Như Hoa đọc thấy trong mắt hắn hiện lên sự khinh bỉ và xa lạ.
Loại cảm xúc đó làm cho trái tim cô băng giá.
Cô tránh hắn cả ngày.
Mất ngủ cả một đêm, cô chỉ nghĩ tới câu nói của hắn: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
Không thể tưởng tượng câu nói đó gây cho cô bao nhiêu kinh ngạc và cảm động. Sau khi ba mẹ qua đời, cô và em trai cực khổ sinh sống, dùng mọi biện pháp, tìm đến tất cả những người quen của ba mẹ khi còn sống mới có thể thoát khỏi số phận phải vào sống ở cô nhi viện. Thân thể Tự Ngọc không khỏe, tiền bạc không còn, cô còn cách nào khác? Chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, liều mạng làm tất cả những thứ có thể làm, trong phạm vi đạo đức cô đặt ra. Từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy mình là một gốc xương rồng, một loại cây vĩnh viễn không thời gian, cô đã quên mất xương rồng cũng có thể nở hoa, và nở hoa rất đẹp. Điều đó, là Văn Sơ cho cô biết.
Văn Sơ có thể nói với cô một câu tuyệt vời như vậy.
Lỗ Như Hoa, tôi thích em!
Lỗ Như Hoa cảm thấy, một sự thần kỳ như vậy có lẽ sẽ không bao giờ thuộc về cô, nếu có, cũng chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc nhỏ bé - một đêm duy nhất. Con búp bê thủy tinh hắn mua cho cô, cô cực kỳ thích, vùi đầu trong chăn soi đèn pin ngắm nghía suốt đêm, ánh sáng thủy tinh yếu
ớt từ bốn phía con búp bê tỏa ra, một thứ ánh sáng nhu hòa, và trái tim cô rung động vì một cảm giác ấm áp trước đây chưa từng có.
Cả một ngày dài, Lỗ Như Hoa quay cuồng với những xúc cảm hỗn loạn, cô rất muốn gọi điện cho Văn Sơ, hoặc nhắn cho hắn một tin. Nhưng cô sợ... Có lẽ đêm qua hắn nhất thời xúc động, bởi vì...... Đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Cho đến buổi tối, hắn vẫn chưa đến tìm cô. Tim Lỗ Như Hoa lạnh đi một nửa, cô nghĩ, chuyện hôm qua hắn nhất định đã hối hận, cho nên......
Cô đeo ba lô đi lại trong căn phòng nhỏ, mắt quét ngang chồng VCD
BL, lại nghĩ dù sao cũng chẳng có tâm tư đọc sách, chi bằng đem đống VCD đó xử lý cho xong, vậy là ra quán Bar.
Nhưng quyết định này lại làm cô hối hận.
Trong các thứ hàng hóa, những cuốn VCD này làm cô cực kỳ bối rối khi mở miệng. Nhưng điều cô không muốn nhất là trong lúc bộ dạng cô tệ hại nhất, trong quần áo chứa đầy những tấm ảnh AV, Văn Sơ lại xuất hiện.
Lỗ Như Hoa biết bây giờ cô quá sức chật vật. Đang mùa đông, mặt cô bị gió thổi đến rát buốt, trên tay đeo loại găng mà các bà cô bán quán ăn thường sử dụng, ngón tay bị cóng đến cứng đờ. Cô kéo ba lô, bên trong nhồi đầy thuốc lá, thuốc tỉnh rượu, thuốc nôn mửa, cả thuốc tránh thai.
Cô định đeo ba lô lên lưng, lại cảm thấy bây giờ muốn che giấu cũng uổng công.
Văn Sơ đứng ở dưới ánh đèn nê ông cách đó không xa, dáng người cao lớn, mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, lộ ra vẻ tinh tế khó tả, trên cổ còn quàng chiếc khăn của Lỗ Như Hoa. Cũng chỉ có hắn mới có thể trong mùa đông mang những màu sắc đơn điệu phối hợp với nhau mà khi mặc lên lại mang cảm giác ấm áp như vậy.
Nhưng sắc mặt của hắn rất lạnh lùng, ánh mắt hắn làm cho Lỗ Như Hoa cảm thấy cô sắp gặp nguy hiểm.
“Văn Sơ, anh... anh tới...” Lỗ Như Hoa lắp bắp nói, nói xong thì hối hận, giọng cô thật giống như...... Cô là khách quen của quán bar.
Văn Sơ dường như biến thành một người khác. Hắn im lặng đứng, trầm mặc nhìn Lỗ Như Hoa.
“Này, bình thường tôi không đến đây”, Lỗ Như Hoa cắn môi, cố giải thích, “Đây là hàng tồn, tôi không muốn lãng phí, sau này tôi bận học, sẽ không có thời gian đến đây......”
“Có thể đi chưa?” Văn Sơ cắt ngang lời cô, hắn không định đứng ở chỗ này cùng Lỗ Như Hoa nói chuyện, không thể.
Lỗ Như Hoa bất giác gật đầu.
Văn Sơ cũng không quay đầu lại, tiến về phía trước, đến ngã tư ngoắc một chiếc tắc xi, thậm chí không quên lịch sự đưa tay mời Lỗ Như Hoa vào trước rồi mới ngồi vào.
Lỗ Như Hoa bất lực nhìn hắn quyết định mọi việc, cô thừa nhận cô đang hoảng hốt, sự hoảng hốt làm cô cảm thấy sợ hãi......
“Đại học S.” Văn Sơ lên xe sau, nói gọn một câu.
Lỗ Như Hoa vụng trộm nhìn hắn, gương mặt hắn có chút mỏi mệt, đầu tựa vào ghế, nhắm mắt lại, môi gắt gao mím chặt, khóe miệng cũng không còn nụ cười.
Trong lòng bỗng lạnh lẽo, sự ấm áp của hắn buổi tối hôm qua đâu rồi. Tình cảm của hắn, bây giờ mới là thật, đúng không?
Qua cửa kính xe, nhìn ngoài cửa sổ xe, thành phố S đèn đuốc sáng rực,
Lỗ Như Hoa lặng lẽ đưa tay quệt khóe mắt ướt át, kéo chặt jacket, cửa kính thủy tinh mơ hồ chiếu ra hình ảnh cô, mặt hơi cứng nhắc, quần áo căng phồng đĩa VCD BL, nhưng trên miệng vẫn mỉm cười như cũ.
Trở lại trường S, Văn Sơ đưa Lỗ Như Hoa tới hồ Phù Dung, tối qua ở đây, hắn thổ lộ với cô, tối nay, giữa hai người, bầu không khí đã hoàn toàn khác biệt.
Đêm đã khuya, bên hồ lại lạnh, cũng chẳng còn những cặp “uyên ương” hẹn hò ríu rít, bốn phía im lặng như tờ.
Văn Sơ vẫn không lên tiếng, im lặng nhìn hồ nước.
“Anh nói gì đi?” cuối cùng Lỗ Như Hoa lên tiếng, cô cố gắng duy trì giọng nói thật bình tĩnh, cố không run rẩy.
Văn Sơ ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên mỉm cười, “Ở cùng một chỗ với tôi, em sợ như vậy sao?”
Lỗ Như Hoa cắn môi, “Tôi nghĩ anh có chuyện muốn nói.”
“Đúng vậy.” Trên khóe môi Văn Sơ, nụ cười càng rạng rỡ, đến gần Lỗ Như
Hoa, đưa tay khéo léo giật jacket trên người cô, bên trong là tầng tầng lớp lớp ảnh AV.
“Không sai!” Hắn nheo mắt, cầm vài VCD BL lên xem, bên trên những tấm bìa VCD đầy những hình ảnh khó coi.
Lỗ Như Hoa giật mình, với tay giật lại. Hắn đưa tay lên cao, cô không thể nào với tới.
“Cô bán cái này sao? Bao nhiêu tiền? Bán thứ này trong lúc còn đi học?” Văn Sơ nhẹ giọng nói, giọng hắn hớn hở, lại đưa tay mở Jacket của Lỗ
Như Hoa rộng hơn, “Thật là nhiều chủng loại, ừ, rất đầy đủ. Đây là cái gì?”
Lỗ Như Hoa nắm chặt tay, cúi đầu nhìn về phía hắn vừa chỉ, là phù hiệu của trường S, cô cài trước áo sơ mi.
“Lỗ Như Hoa, cô không biết là phù hiệu này đặt kế bên mấy tấm ảnh AV của cô thực sự là không ổn sao?” Văn Sơ cố ý nhíu mày, giọng càng hớn hở.
Lỗ Như Hoa không trả lời, nhưng khóe mắt đã ướt át khó chịu.
“Cũng không liên quan đến tôi!” Hắn lắc đầu, “Trường S loạn như thế, thật không hiểu vì sao cha tôi khăng khăng bắt tôi vào học trong này.”
“Trường S không loạn!” Lỗ Như Hoa khó khăn nói từng chữ.
“Ha!” Văn Sơ nở nụ cười, “Không loạn sao? Nghe nói thành tích của cô không tệ, còn lấy được học bổng. Học bổng của cô là bao nhiêu? Không đủ đóng học phí sao? Cô buôn bán nhiều như vậy, sinh hoạt phí không đủ à?
A, phải rồi, ảnh chụp của tôi bán được nhiều không? Cũng có người tiêu thụ sao? Thật khổ cho cô, phải nghĩ ra nhiều phương pháp kiếm tiền như vậy.”
“Anh......Anh nói ảnh chụp gì?” Lỗ Như Hoa không kiềm chế thêm được nữa, giọng run lên.
“Cô chụp hình tôi, tôi không thấy khó hiểu lắm, tôi cho cô nhiều cơ hội để cô chụp. Còn chín người kia thì sao, cô theo dõi bọn họ phải không?
Lỗ Như Hoa, không phải ai cũng ngốc như tôi, cô có biết gì về pháp luật không? Cô có biết gì về quyền hình ảnh không? Hay là cô thích những người đẹp trai, lấy việc theo dõi người khác làm vui?”
“Anh nói cái gì, tôi không chụp ảnh anh, chín người gì?”
“Ha ha, cô không chụp ảnh ai sao? Tôi nhờ bên Milan thiết kế quần áo, ai chụp ảnh đi sao chép lại?” Văn Sơ vặn lại, “Không phải cô sao? Bộ đồ đó gần như đã biến thành đồng phục rồi còn gì?”
Lỗ Như Hoa nghẹn giọng. Đúng vậy, nhưng...... Chỉ có một lần.
“Tôi biết cô thích tiền.” Hắn chậm rãi nói, có vẻ như đang chất vấn Lỗ
Như Hoa, nhưng thực ra là đang nói với chính hắn, “Thích tiền không sai, cho nên tôi nghĩ cô chân thật đáng yêu. Nhưng bây giờ nhìn cô...... Lỗ
Như Hoa, tôi quá ngu xuẩn phải không? Hay là cô cảm thấy cô bán những thứ đó sau giờ học sẽ được người khác kính nể? Tại sao lại bán mấy thứ đó? Cứ ngoan ngoãn làm sinh viên tốt đi, không được sao? Cô không khác người thì không được sao? Nghèo khó đáng sợ như vậy sao? Làm cho cô mất hết đầu óc rồi sao? Cô thắng rồi, cô đúng là biết cách làm người khác chú ý, trong trường không ai là không biết cô. Tôi còn một vấn đề muốn hỏi lại, câu hỏi lần đầu tiên lúc nhìn thấy cô: Lỗ Như Hoa, cuối cùng còn thứ gì mà cô không bán?”
Văn Sơ bình tĩnh nhìn Lỗ Như Hoa, cô vẫn cúi đầu, như một đứa trẻ biết mình lầm lỗi, tóc bị gió thổi rối bời. Cô đứng đó, trông rất đáng thương, không khỏi khiến hắn bị hấp dẫn. Văn Sơ nhếch mép cười, những ưu điểm của cô bây giờ nhìn đâu cũng không thấy, tất cả như một trò đùa khôi hài, hắn bị quỷ ám mới có thể ở ngày lễ Giáng sinh mà thổ lộ với một cô gái như vậy. Nếu cô bán ảnh chụp của hắn làm cho hắn cảm thấy mình bị bán đứng, thì việc cô bán ảnh AV lại...... Làm cho hắn không thể chấp nhận được.
“Lỗ Như Hoa, một người làm sai, nhất định phải nhận trừng phạt.” Văn Sơ nhìn cô từ trên cao, giọng nói hơi châm biếm, nỗi châm biếm lại càng khơi lên cơn tức giận trong lòng hắn, “Tôi không thể không nói, lần này, cô đùa hơi quá rồi.”
Ngay sau đó, hắn giật ba lô trên vai cô, dùng hết sức ném mạnh xuống hồ. Bọt nước văng khắp nơi, chiếc ba lô rất nhanh chìm xuống mặt hồ đen ngòm, mất tích.
Lỗ Như Hoa sợ ngây người, tay cô bị vặn đến đau điếng. Mắt cô trừng trừng nhìn chiếc ba lô đã theo cô nhiều năm như vậy bị Văn Sơ ném đi, cũng biết sức mình hoàn toàn không đủ để giữ lại. Đồ đạc trong ba lô không quan trọng gì, hàng hóa lặt vặt mà thôi, nhưng ba lô là quà tặng sinh nhật của Lỗ Tự Ngọc, Lỗ Tự Ngọc phải ngồi vẽ đến mấy buổi tối mới mua được, bây giờ...... Cảm giác khổ sở ngày càng sâu sắc, cô cảm thấy thật thương tâm.
“Còn nữa!” Văn Sơ chưa định dừng, nay sau lúc ném ba lô, hắn lập tức kéo dây áo Jacket của Lỗ Như Hoa, giật ra hoàn toàn.
Jacket của cô rất nặng, từng chồng VCD BL giắt trên đó, hắn giật tung mớ đĩa, gói hết vào Jacket, kề sát tai cô gằn giọng, “Những thứ bẩn thỉu này, tôi xử lý giúp cô!”
Hắn túm lại một đống định ném ra hồ, lại bị Lỗ Như Hoa gắt gao kéo lại. Văn Sơ không nghĩ cô đột ngột có phản ứng như vậy. Lúc đầu hắn ném ba lô, cô rõ ràng là không hề phản kháng, ngạc nhiên một chút, hắn nhếch miệng cười, “Trong Jacket có tiền sao? Đừng lo, tôi sẽ trả lại cô, tiền cô bán những thứ này được bao nhiêu? Tôi đưa cô gấp đôi số đó.”
“Không phải......” Lỗ Như Hoa nắm áo hắn, cô biết cô đang khóc, nước mắt không ngừng chảy dài trên má. Cô luôn cảm thấy việc bản thân mình khóc trước mặt người khác là chuyện không bao giờ nên làm, nhưng lúc này cô không kềm được, cô thấy luyến tiếc......
“Không phải? Thế thì tại sao?” Hắn nhìn xuống cô, cánh tay lại giơ lên.
“Anh đưa tôi ......” Lỗ Như Hoa níu cổ tay hắn khẩn cầu, “... con búp bên thủy tinh ở trong đó, xin anh, để tôi lấy nó.”
“Ha ha!” Hắn cười chua chát, “Lỗ Như Hoa, chỉ là một món đồ bằng thủy tinh không đáng giá, cô không cần phải khổ sở như thế.”
Dứt lời, hắn đẩy tay cô, áo jacket cũng bị ném ra, rơi vào trong hồ.
Bỗng nhiên im lặng.
Văn Sơ dường như đang nói gì, nhưng Lỗ Như Hoa không nghe thấy. Cô không muốn nghe. Buổi tối trên hồ Phù Dung rất lạnh, tuy không có gió cũng không có tuyết rơi, nhưng lạnh đến thấu xương.
Văn Sơ nhìn cô, còn cô ngơ ngác nhìn mặt hồ, giống như hắn không hề tồn tại. Bộ đáng đáng giận này! Là cô sai, là cô chỉ biết có tiền, dựa vào cái gì cô dám biểu hiện thái độ vô tội đáng thương như vậy? Vẻ mặt đó làm cho người ta chán ghét! Cô đứng đó, lặng lẽ ôm chặt hai vai, cô lạnh lắm sao? Phù hiệu trường vẫn đeo trên áo cô, cũng chỉ có cô mới ngu ngốc như vậy, đeo phù hiệu mà đi bán những thứ đó!
“Câu nói tối hôm qua, xin cô quên đi. Tôi nói tôi thích cô, nhưng...... Có lẽ là sai lầm.” Nỗi tức giận trong lòng hắn không vì những hành động kia mà giảm đi, ngược lại càng lúc càng tăng, dáng vẻ quật cường của cô lại làm cơn giận dâng lên, “Tôi có thể bỏ qua chuyện cô tham tiền, nhưng không thể tha thứ việc cô bất chấp thủ đoạn kiếm tiền. Làm người, nên tự đặt cho mình một giới hạn, giới hạn đó, hình như cô không có!”
“Đúng vậy, anh là sai lầm rồi!” Lỗ Như Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt lung linh, dường như có hai ngọn lửa nhỏ đang cháy. Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ lọt vào tai
Văn Sơ rất rành mạch, “Tôi đã nói với anh, Như Hoa, kỳ thật không bằng hoa. Tôi tham tiền, điều này anh không phải không biết. Tôi rất tham tiền, có thể kiếm được hai phân tôi tuyệt đối không để bị thiệt một phân. Anh cũng thấy rồi đấy, tôi bán rất nhiều đồ, kể cả ảnh AV. Vậy thì sao? Anh cho tôi là cô bé lọ lem sao? Xin lỗi, không như anh mong muốn! Tôi sẽ không trốn trong phòng nổi nửa nấu cơm giặt giũ quét nhà chờ hoàng tử cứu vớt. Tôi không cần anh tha thứ cái gì hết. Không chỉ là anh, tôi không cần bất cứ ai tha thứ cho tôi. Thật buồn cười cho câu chuyện về hoàng tử, anh ta chỉ thấy cô bé lọ lem vài lần, chỉ bằng một đôi giày thủy tinh mà đã tự cho là thích cô ây. Đó là thích sao, Văn Sơ?
Tôi không phải là cô bé lọ lem, bản thân tôi đủ sức tự đứng thẳng, tự sinh tồn! So với anh, tôi thật cùng cực, thật sự cùng cực. Anh có thể tùy tiện dùng mấy trăm tệ đi mua thuốc màu vẽ loạn một bức tranh, nhưng tôi chỉ có thể cho Tự Ngọc dùng loại màu nước bình thường. Nhưng rồi thế nào, mất mặt hả? Tôi chỉ biết là tôi chưa bao giờ cảm thấy thế.
Đúng vậy, tôi lấy học bổng, thành tích tốt, thì sao? Tiền tôi làm ra, tôi tiêu xài thế nào không cần anh thắc mắc, anh không phải là gì của tôi hết!”
“Tôi không phải là gì của cô!” Văn Sơ tức đến phát điên, lời nói của Lỗ Như Hoa chẳng khác nào đang ám chỉ hắn là một kẻ đua đòi thích dùng tiền ăn chơi hoang phí, “Tôi không phải là gì của cô thì cô có thể lấy ảnh tôi rao bán lung tung sao? Tôi cho rằng chúng ta ít nhất cũng từng là bạn, xem ra tôi quá sức ngu ngốc!”
“Tôi không lấy ảnh chụp của anh đi bán!” Lỗ Như Hoa phản bác, “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi lấy ảnh chụp của anh đi bán!”
“Bởi vì cô làm được chuyện đó!” Văn Sơ dằn từng tiếng, “Lỗ Như Hoa, tôi tin chuyện đó là cô làm, bởi vì cô làm được chuyện đó!”
Lỗ Như Hoa ngơ ngẩn nhìn hắn, lời giải thích nghẹn lại trên môi, cũng chẳng còn hơi sức truy vấn những chuyện khó hiểu đã xảy ra, ảnh chụp gì, ai bán ảnh chụp của hắn.
Ngay lập tức định tội, bởi vì hắn tin tưởng: Cô làm được chuyện đó!
Gật đầu, lại lắc đầu. Không còn gì để nói, Lỗ Như Hoa bất giác đưa tay chà lên khóe mắt, hai má. Đêm nay nước mắt làm cô chán ghét, làm cô khinh bỉ! Không nghĩ tới việc tiếp tục nói thêm, cô xoay người.
Văn Sơ kéo tay cô. Sau những chuyện xảy ra, hắn cảm thấy buổi tối thật tồi tệ. Hắn muốn có một đáp án, một lời xin lỗi.
“Cô đứng lại!” Văn Sơ cảm thấy thật chật vật, cơn giận bốc cao, cô không thèm để ý đến hắn, không chịu xin lỗi hắn, lại nhìn hắn như thể hắn mới là kẻ làm sai, dường như chỉ có hắn tự mình đa tình thành kẻ đáng thương.
Hắn giật khăn quàng trên cổ xuống. Cũng chỉ còn thứ này sót lại có thể dùng để kích thích Lỗ Như Hoa. Vì thế, khăn quàng cổ cũng bị ném vào hồ.
Lỗ Như Hoa hờ hững nhìn khăn quàng cổ biến mất, thờ ơ nói: “Xin ngài tự trọng, tiểu nữ bán hàng không bán thân.”
Dường như thời gian quay lại, câu nói đó Lỗ Như Hoa từng nói với hắn hai lần, nhưng không lần nào giống như bây giờ, làm cho hắn cảm thấy đắng chát. Văn Sơ nhìn cô, đốm lửa thiêu đốt trong mắt cô đã lụi tắt, chỉ còn lại tro tàn nguội lạnh.
Trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên nhìn, trái tim hắn dường như chìm xuống đáy hồ. Cô nói đúng, cô không phải là cô bé lọ lem.
Không biết ở bên hồ đứng bao lâu, cho đến khi trong lòng không còn mờ mịt, Văn Sơ mới trở lại phòng 205. Cá voi, Phó Tâm Thành và Lỗ Tự Ngọc đều chưa ngủ, đang bàn chuyện gì đó. Văn Sơ đẩy cửa bước vào, cả ba người đồng loạt ngước mắt lên nhìn hắn.
“Văn Sơ, cậu tìm thấy chị tôi chưa?” Lỗ Tự Ngọc hỏi, sắc mặt cậu không được tốt, so với bình thường còn tái nhợt hơn vài phần.
Văn Sơ không muốn nói chuyện, hắn cảm thấy rất mỏi mệt, lười biếng cởi áo khoác vắt lên ghế, đi vào phòng tắm.
“Văn Sơ......” Cá voi kéo hắn lại, do dự nói: “Tôi nghĩ...... ảnh chụp, không phải Lỗ Như Hoa làm.”
“Cậu có ý gì?” Văn Sơ cáu kỉnh nhìn hắn.
“Chắc chắn không phải chị tôi làm, có người giá họa cho chị ấy!” Lỗ Tự
Ngọc bình tĩnh nói, “Tôi cầm ảnh chụp đi tìm mấy tiệm chụp hình gần đây, có một tiệm nói xấp ảnh này do một nữ sinh tóc dài nhờ rửa.”
“Có thể là chị cậu nhờ người rửa giúp.” Văn Sơ cười cười, đầu như muốn nứt ra.
Trong phòng im bặt, Lỗ Tự Ngọc không giải thích thêm, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn. Cá voi và Phó Tâm Thành hơi ngượng ngùng, hắng giọng giảng hòa, “Lỗ Như Hoa không tệ đến vậy đâu. Văn Sơ, có lẽ chúng ta hiểu lầm rồi, vả lại cô ấy không cần thiết phải làm như vậy. Mấy tấm ảnh chụp đó, bao nhiêu người chịu bỏ tiền mua!”
Văn Sơ không trả lời, đầu đã không còn nghĩ được gì nữa. Hắn xót xa phát hiện, chuyện ảnh chụp không phải không còn quan trọng, mà là càng nghiêm trọng.
Hắn và Lỗ Như Hoa, có lẽ không còn cơ hội nữa rồi.
***
Một tuần sau.
“Chị hai, chị không định hòa giải với cậu ấy?” Lỗ Tự Ngọc quệt xong nét cuối cùng trên vải vẽ, quay người hỏi Lỗ Như Hoa.
Cô đang chống tay lên cằm gà gật, lại bị câu nói của cậu làm cho tỉnh táo . Hôm nay là cuối tuần, cũng không biết Lỗ Tự Ngọc trúng phải gió gì, bỗng nhiên rủ cô đến phòng vẽ tranh. Nghe cậu nói, Lỗ Như Hoa bỗng nhiên hiểu lý do.
“Hòa giải cái gì? Hòa giải với ai?” Lỗ Như Hoa bình tĩnh hỏi.
Lỗ Tự Ngọc nhìn chị, thò tay nắm đuôi tóc cô, “Biết rồi còn hỏi, chị biết em nói ai mà.”
“Không cần phải giảng hòa.” Lỗ Như Hoa ngẩng đầu, cười như không hề để
ý, “Anh ta là bạn cùng phòng của em, là khách hàng của chị, quan hệ chỉ có vậy. Chị với anh ta...... Hơi ầm ỹ, nhưng bây giờ về sau sẽ không thế nữa. Là chị không tốt, nghĩ ngợi nhiều.”
“Không biết chị với cậu ta ầm ỹ thành cái gì nữa.” Lỗ Tự Ngọc đặt một cái ghế đối diện Lỗ Như
Hoa, giọng nói thật nghiêm túc, “Em chỉ biết từ tối hôm đó ...... Cậu ta như đã biến thành một người máy. Mà ba ngày nay cũng không đi học.”
“Người ta thích lãng phí tiền học phí, Lỗ Tự Ngọc, đừng xen vào việc người ta.” Lỗ Như Hoa nói đơn giản, nhưng đủ hàm ý.
“Văn Sơ là “người ta” sao?” Lỗ Tự Ngọc hỏi. Cậu thừa biết, nếu chị cậu thực sự đã nhìn Văn Sơ như người xa lạ, sẽ chẳng nói với giọng như vậy,
“Chị còn giận nữa, chắc cậu ta sẽ buộc cô hoa khôi khoa múa đó bị đuổi học thật đấy.”
“Anh ta không làm thế đâu.” Lỗ Như Hoa vỗ đầu cậu, chị em song sinh mà cậu càng ngày càng cao, hai năm nữa thôi, muốn vỗ đầu cậu chắc cô phải nhón chân lên.
“Chị làm sao mà biết là không?” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười.
Lỗ Như Hoa do dự, cuối cùng cũng cười, “Sáng hôm sau cô gái đó có đi tìm chị xin lỗi, tuy giọng điệu cũng chẳng giống thật lòng xin lỗi...... Nhưng Văn Sơ đúng là có dọa dẫm cô ta.”
Lỗ Như Hoa không khỏi nhớ lại vẻ tội nghiệp của cô khoa khôi khoa múa, gương mặt cô ta lúc ấy có thể gọi là vô cùng thê lương, vừa thấy cô thì gần như lập tức lao đến « khai nhận tội lỗi ». Cô ta thừa nhận những bức ảnh kia là tác phẩm của cô ta, còn cố ý nêu tên quán Bar Lỗ Như Hoa đang bán hàng để Văn Sơ nghe thấy.
Tất cả chỉ vì ghen tuông và không cam lòng. Hoa khôi không vui khi thấy Lỗ Như Hoa và Văn Sơ ngày càng gần gũi, cho rằng cô mượn dịp cô nhờ đưa thư tình “câu kéo” hắn. Chỉ có điều cô ta không lường trước được hậu quả. Văn Sơ uy hiếp hoa khôi, nếu không đi xin lỗi công khai, hắn sẽ có biện pháp khiến cho trường học đuổi học cô ta.
Nội quy trường S rất nghiêm, hoàn cảnh xuất thân của Văn Sơ quá thần bí.
Điều này làm hoa khôi không thể không tin, tin rồi thì sợ hãi, đành đi tìm Lỗ Như Hoa.
Cô cũng không làm khó cô ta.
“Cô ta và chị đã nói chuyện rõ ràng, cũng xin lỗi rồi, bây giờ không có chuyện gì.” Lỗ Như Hoa nói rất thoải mái.
“Vậy Văn Sơ đâu?” Lỗ Tự Ngọc chất vấn.
Lỗ Như Hoa cố ý nhìn cậu một cách tinh quái, “Em hôm nay lạ quá đi, trước kia chị bị khi dễ, người khổ sở đầu tiên không phải là em sao? Sao với anh ta lại khác như vậy? Tự Ngọc, gần đây thịnh hành mấy chuyện tình yêu boy – boy, đừng nói là em......”
“Chị hai.” Lỗ Tự Ngọc khẽ nhíu mày, buồn cười nhìn cô, “Trước đây khác, còn bây giờ...... Em sợ không còn nhiều thời gian.”
“Không được nói bậy!” Lỗ Như Hoa ngắt lời, đôi mắt chợt lạnh, “Em đừng đưa chuyện này lên người em. Lỗ Tự Ngọc, đừng xen vào chuyện Văn Sơ nữa. Anh ta là anh ta, chị là chị!”
“Em đương nhiên là em, không phải là tôi, tôi đồng ý!” Trước cửa phòng vẽ, không biết mở từ bao giờ, Văn
Sơ đã đứng đó, im lặng nghe hai chị em nói chuyện.
Lỗ Như Hoa ngạc nhiên quay đầu, đã gần đến hoàng hôn, những vệt sáng lung linh chiếu lên người Văn Sơ, cả người hắn như được tắm trong ánh sáng vàng nhạt, hết sức thanh khiết, hết sức chói mắt. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cũng không phải lần đầu tiên cảm thấy hắn rất khôi ngô, nhưng chưa lúc nào cô có cảm giác như lần này. Nhìn hắn, lòng cô rầu rĩ đau.
Lỗ Như Hoa nhìn qua, nhỏ giọng khẽ gắt Lỗ Tự Ngọc: “Em làm chuyện tốt gì đây?”
“Chị hai, buổi tối em còn có việc phải làm, em đi trước .” Lỗ Tự Ngọc cố tình không nhìn cô, bàn tay rất nhanh cất cây cọ vẽ, nhanh chóng “rời khỏi hiện trường”.
Lỗ Như Hoa hiểu vì sao em cô gọi cô đến phòng vẽ tranh, chỉ không ngờ cậu lại giúp Văn Sơ. Cô muốn giữ cậu, hoặc cùng đi với cậu, nhưng không làm vậy. Cô không thể trốn tránh mãi, cũng không muốn dây dưa không rõ ràng, cô không làm sai chuyện gì, nên không phải sợ.
Nhìn Lỗ Tự Ngọc đi sát qua người Văn Sơ và dừng lại, Lỗ Như Hoa khẽ thở dài, câu nói “không còn nhiều thời gian” bám chặt trong đầu cô, không cách nào xóa.
“Tôi đứng ở ngoài, nếu có giết người cậu cứ kêu cứu.” Lỗ Tự Ngọc vỗ vai hắn, mỉm cười nói khẽ.
Chỉ là câu nói đùa, lại làm cho Văn Sơ càng thêm khẩn trương.
Suốt một tuần, Văn Sơ không có dũng khí đối mặt với Lỗ Như Hoa, cũng không có dũng khí đối mặt với bản thân hắn.
Hắn nghĩ rằng hắn sẽ không xuống nước, không xúc động, không cay nghiệt nữa. Nhưng sau những chuyện xảy ra, hắn phát hiện khi đối mặt với cô, hắn đã bắt đầu lo được lo mất.
Hắn nhìn Lỗ Như Hoa, vẫn áo sơ mi rộng thùng thình, quần jean bạc màu, ánh mắt bình thản.
Nếu đôi mắt cô không bình thản như vậy, có lẽ Văn Sơ sẽ tự tin hơn.
Nhưng đến giờ, bỗng nhiên hắn cảm thấy những gì hắn đã làm với cô đều đã bị phơi bày, không thể nào che giấu, lời xin lỗi dường như nghẹn ngang ở cổ.
“Văn Sơ, đã lâu không gặp.” Lỗ Như Hoa mở miệng.
Văn Sơ giật mình.
“Cám ơn anh giúp tôi tìm ra sự thật.” Cô mỉm cười.
Văn Sơ thà rằng lúc này cô xông lên đánh hắn, mắng hắn, hoặc khóc lóc, có lẽ hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tôi nghĩ...... anh muốn xin lỗi.” Lỗ Như Hoa bước đến gần hắn, “Cũng không có gì quan trọng..... Nhưng những thứ anh ném đi, anh phải bồi thường tiền, tôi sẽ tổng kết vào sổ, được không? Còn quần áo và ảnh AV, anh yên tâm, tôi sẽ không đòi bồi thường.”
“Như Hoa......” Văn Sơ khổ sở ngắt lời.
“Có lẽ tôi phải đi, còn mấy thứ phải bán. Nhưng anh yên tâm, tôi không bán loại ... Kia nữa. Anh nói đúng, sinh viên trường S mà bán cái đó thực sự không tốt.” Lỗ Như Hoa tiếp tục cười, cô không biết mình có thể giữ được nụ cười này trong bao lâu.
“Lỗ Như Hoa......” Văn Sơ quýnh lên, kéo cổ tay cô.
Hắn không biết nên làm gì. Hắn đến xin lỗi, nhưng đối mặt với thái độ của cô, hắn không mở miệng ra được. Hắn cảm thấy mình bây giờ nói gì cũng như không. Từng hy vọng hắn và cô có một mở đầu nhẹ nhàng hơn, bây giờ hắn rất muốn bóp chết mở đầu này. Hắn nhờ Lỗ Tự Ngọc giúp hắn gặp cô, nhưng khi đối mặt với Lỗ Như Hoa thản nhiên như thế, hắn cảm thấy cơ hội của hắn hình như đã mất.
“Ít nhất ... Làm người mẫu cho tôi vẽ một lần, chỉ một bức tranh thôi, được không?” Văn Sơ nắm chặt cỗ tay Lỗ Như Hoa, trong lòng buồn đến phát lạnh.
“Có cần thiết không?”
“Có, xin em.”
Lỗ Như Hoa ngạc nhiên nhìn Văn Sơ, vẻ mặt hắn hệt như đêm đó ở quán bar, thể hiện rất rõ nếu không đạt được mục đích sẽ không chịu thôi. Chỉ khác là, đêm đó đôi mắt hắn tràn đầy sự khinh miệt. Còn bây giờ.... Cô không biết trong mắt hắn có gì, cô không nhìn ra, cũng không hiểu được.
“Được, tôi đồng ý .” Lỗ Như Hoa đẩy tay hắn ra, đi vào giữa căn phòng, ở đó đặt sẵn một chiếc ghế dựa, vốn là chỗ ngồi của người mẫu.
Cởi áo khoác, cô ngồi lên ghế, nhìn ra cửa sổ, không phải cố ý tránh hắn...... Chỉ là không muốn đối diện với ánh mắt của hắn.
Phòng vẽ tranh khôi phục sự im lặng. Văn Sơ mở giá vẽ, lấy cọ vẽ.
Bên trong phòng, ánh sáng hiền hòa, hơi âm u, vây quanh người Lỗ Như Hoa, hắt thành một chiếc bóng dài bên cạnh.
Văn Sơ nhìn cô. Đây là lần đầu tiên vẽ Lỗ Như Hoa, có lẽ cũng là lần cuối.
Đôi mắt cô rất to, nhưng luôn hơi nheo lại giống như đang cười, cũng có lúc trợn tròn, như lần đầu tiên hắn gặp, ở phòng 205. Lúc ấy hắn không mặc quần áo, mắt cô khi hắn xoay người quả thực tròn như hai viên bi.
Văn Sơ bất giác mỉm cười. Lỗ Như Hoa khi đó và bây giờ, hoàn toàn không có điểm nào giống nhau.
Mũi cô nhỏ nhắn tinh tế, rất thẳng. Từ lúc nhìn cô ở nhà Văn Phỉ hắn đã thấy. Đêm đó, vòi hoa sen bị hư, hắn cùng cô đứng dưới làn nước, khoảng cách gần như vậy, hắn thấy chót mũi cô có một nốt tàn nhang nhỏ. Đêm đó, hắn và cô lần đầu tiên hôn nhau.
Môi cô rất mềm mại, dịu dàng, sưng nhẹ sau khi hôn, hơi ướt át trong ánh sáng màu. Cô không biết hôn, có thể nói là không biết gì cả. Hắn nhớ rõ buổi tối Noel, hắn ép cô lên cánh cửa, vuốt ve từng chi tiết trên gương mặt cô, bầu ngực tròn đầy đằng sau lớp áo. Không phải cố ý, nhưng ...... Đã làm cho hắn hiểu bản thân hắn thích cô nhiều thế nào.
Hắn thích cô. Rất nhiều.
Văn Sơ không định giải thích gì thêm. Những lời giải thích, đối với cây xương rồng gai góc như Lỗ Như Hoa hoàn toàn vô nghĩa. Hắn vứt bỏ áo khoác của cô, ba lô của cô, thậm chí còn vứt bỏ cả món quà hắn tặng cô và chiếc khăn quàng cổ.
Bây giờ hắn còn gì? Vứt bỏ những thứ đó, cũng như vứt bỏ những cố gắng của hắn với cô trước đây......
Nửa giờ trôi qua, tấm vải vẽ tranh vẫn trắng trơn. Lỗ Như Hoa tựa vào ghế, khép mắt, hô hấp dần dần đều đều, dường như đang ngủ. Văn Sơ phát hiện, hắn không thể vẽ cô.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
48 chương
15 chương
501 chương
32 chương
54 chương
21 chương