Chào em, cô giáo của tôi
Chương 37 : chỉ vì muốn gặp mặt cô ấy
Ninh Thư ra khỏi cổng trường, lúc này tuyết không còn rơi nữa, không biết lát nữa có tiếp tục rơi hay không. Học sinh chia thành từng nhóm hai ba người vừa nghịch tuyết vừa về nhà, rồi cùng nhau la hét khi bị đối phương nhét tuyết vào cổ áo. Trong nhóm đó, Ninh Thư thấy một bóng lưng yên tĩnh quá mức, là một học sinh trong của lớp cô.
Cô bước tới vỗ lên vai cô gái: “Lữ Hủy Hủy sao em còn chưa về nhà?”
Lữ Hủy Hủy quay đầu lại, Ninh Thư thấy em ấy đang khóc: “Làm sao vậy?”
Lữ Hủy Hủy lau nước mắt: “Ba em nói đón em mà hơn mười phút rồi vẫn chưa thấy đến.”
Ninh Thư đứng bên lề đường cùng Lữ Hủy Hủy: “Hôm nay tuyết rơi, đường trơn, nên đến muộn cũng là chuyện bình thường.”
Cô lấy khăn giấy đưa cho Lữ Hủy Hủy: “Đừng khóc nữa, nếu không lát nữa ba em nhìn thấy sẽ đau lòng đó.”
Lữ Hủy Hủy cặn chặt môi dưới, không lên tiếng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy. Ninh Thư cảm thấy đứa nhỏ này có chút kỳ lạ, sắp trưởng thành đến nơi rồi, mà chỉ vì ba mẹ tới đón muộn cũng có thể khóc.
Ninh Thư cởi mũ và khăn của cô ra đeo chúng cho Lữ Hủy Hủy, sức khỏe Lữ Hủy Hủy không được tốt, riêng tháng trước đã xin nghỉ hai ba lần. Cũng đã hai lần ngất xỉu do hạ đường huyết.
Ninh Thư: “Em đã mặc thêm quần nỉ bên trong chưa?”
Lữ Hủy Hủy gật đầu: “Mặc rồi ạ, mẹ em bảo em mặc.”
Ninh Thư thả lỏng yên tâm hơn một chút, theo cô, nếu một người dặn dò người khác mặc thêm quần áo nỉ thì nhất định là xuất phát từ tình yêu thương. Giống như cô thích Lễ Lễ, sợ cậu bị lạnh, nên lúc nào cũng cằn nhằn bắt cậu mặc thêm quần nỉ, cô thích Nghiêm Kiều, Triệu Vũ Kiệt và La Minh nên cũng mua quần áo nỉ cho bọn họ.
Ngày nào lên lớp cô cũng nói lại một lần, trời lạnh rồi, cả lớp nhớ mặc thêm quần áo nỉ giữ nhiệt bên trong. Thậm chí cô còn biết rằng có một số học sinh đã lấy cô ra làm biểu tượng cảm xúc, kèm theo dòng chữ: Cô Ninh nói bạn mặc quần nỉ vào kìa.
Một chiếc ô tô dừng lại bên đường, ba của Lữ Hủy Hủy hạ kính cửa xe xuống: “Cô giáo Ninh, chào cô.”
Ninh Thư gật đầu: “Xin chào.”
Ba Lữ Hủy Hủy bảo cô bé lên xe, Ninh Thư thấy mẹ em ấy đang ngồi ở hàng ghế sau, chị ta chỉ mặc áo len, không có áo khoác, bụng hơi to, có thể nhìn ra là đang có bầu.
Sau khi Lữ Hủy Hủy rời đi, Ninh Thư quàng lại khăn, đội lại mũ, đi dọc theo phố Thiên Đường về phía Vĩnh Ninh Lý. Cô biết tại sao Lữ Hủy Hủy lại khóc khi ba em ấy đến muộn có mười phút, bởi vì mẹ em ấy đang mang thai đứa con thứ hai, cô bé sợ rằng mình sẽ bị ghẻ lạnh, bị bỏ rơi. Nhiều gia đình sau khi sinh con thứ hai đều có những mâu thuẫn tương tự như vậy, vì vậy nhất định phải dành tình cảm cho đứa đầu nhiều hơn, nếu không thì đừng sinh thêm đứa thứ hai. Nhưng mẹ Lữ Hủy Hủy vẫn dặn dò em ấy mặc thêm quần nỉ, chứng tỏ rằng cô bé không hề mất đi sự ưu ái của mình.
Ninh Thư cúi đầu, giẫm chân trên tuyết đi về nhà. Toàn bộ con phố Thiên Đường đã phủ đầy tuyết trắng, cửa hàng nào cũng không nỡ quét sạch, bọn họ đã chất đầy những chú người tuyết đủ loại trước cửa, thậm chí còn dùng nó để chào mời bán hàng, hay là để trừ tà. Bởi vì chúng quá xấu xí, hình dạng nào cũng có, đã xấu tới mức tự tạo ra phong cách xấu lạ luôn rồi.
Ở lối vào của một cửa hàng văn phòng phẩm là một chú người tuyết kỳ lạ được vẽ bằng bút chì màu sặc sỡ, với chiếc đầu nhòn nhọn còn rắc thêm bột huỳnh quang, trông rất lạnh lùng có chút đáng sợ.
Trước cửa tiệm mì thì có một chiếc tô to bằng tuyết, có người qua đường nhảy vào trong, chiếc tô bị vỡ, ngay lập tức người trong quán hét lên: “Dĩ hòa vi quý!”
Ninh Thư nhìn xung quanh, nơi nào cũng cảm nhận được không khí của năm mới. Nghiêm Kiều vẫn không trả lời tin nhắn, cuối cùng Ninh Thư cũng không chịu được, đành gọi một cuộc điện thoại cho anh.
Đối phương nhanh chóng kết nối: “Ninh Ninh.”
Ninh Thư nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra từ ống nghe điện thoại: “Anh đi mua sắm à?”
Nghiêm Kiều: “Ừm….Đúng, đi mua sắm.”
Ninh Thư: “Có thấy tin nhắn em gửi cho anh không?”
Nghiêm Kiều: “Anh bận, nên không để ý…Tạm thời không nói chuyện nữa, anh có chút việc, lát nữa nói sau.”
Sau đó, liền dập máy, Ninh Thư nói với màn hình điện thoại câu mà mình chưa kịp nói: “Tuyết rơi rồi.”
Thôi bỏ đi, không nhìn thấy thì thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Dù nói vậy nhưng cô vẫn có chút hụt hẫng, thành phố Đông Li rất hiếm khi có tuyết.
“Cô giáo Ninh?”
Ninh Thư nghe thấy tiếng người gọi mình, liền ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Vũ Kiệt và La Minh đang cùng nhau làm người tuyết ở cửa tiệm Thanh Nịnh. Không biết hai người họ đã đắp từ bao giờ, mà đã được một hàng ngay ngắn xếp ngoài cửa, rất nhiều khách xúm lại để chụp ảnh.
Ninh Thư đi tới ngó nghiêng: “Không tệ à nha, sư phụ La đắp phải không?” Đây là người tuyết đẹp nhất mà cô thấy trong ngày hôm nay, nó trông giống một người lính, với đường nét và tỷ lệ khuôn mặt hoàn hảo.
Từ hè sang đông, La Minh đều mặc bộ vest đen như vậy: “Cô giáo Ninh, sao hôm nay Lễ Lễ không về cùng cô.”
“Hôm nay em ấy ngủ ở nhà bạn.” Ninh Thư khom lưng xem xét các chi tiết của người tuyết: “Còn có cả xe tăng nữa, giống y như thật.”
Triệu Vũ Kiệt tỏ ra tiếc nuối: “Hồi còn nhỏ Lễ Lễ rất thích những thứ này, tiếc là hôm nay thằng bé không tới, không được nhìn Quân đoàn tuyết hoành tráng này.”
Ninh Thư an ủi: “Không sao, ngày mai vẫn có thể xem mà.”
Xung quanh cửa hàng Phúc Bồn Tử phía đối diện Thanh Ninh cũng đắp không ít, Ninh Thư quay đầu lại nhìn, thấy bà chủ quyến rũ của họ đang ngồi vẽ vời lên bảng vẽ. Nghe lời bàn tán của mọi người xung quanh mới biết, bà chủ của quán trà sữa đó chỉ mở cho vui, cô ta có một phòng trưng bày rất lớn trên đường Hoài Hải.
Cảnh tuyết rơi của phố Thiên Đường được miêu tả chân thực và mờ ảo trên tấm vải canvas, có thể thấy được nền tảng nghệ thuật không tồi.
Có người đứng xem nói: “Bà chủ, cô đang vẽ quang cảnh của tiệm Thanh Nịnh phía đối diện phải không?”
Nói là vẽ phố Thiên Đường, nhưng Thanh Nịnh chiếm tới một phần ba bức tranh, những cửa hàng khác chỉ là vật làm nền.
Bà chủ mỉm cười: “Đúng vậy, tôi đang vẽ Thanh Nịnh, chẳng phải ông chủ thứ hai của họ đang đi công tác sao, sợ anh ấy không được ngắm nhìn cảnh đẹp này nên tôi muốn vẽ tặng anh ấy.”
Ninh Thư liếc nhìn thêm vài lần sau đó không nhìn nữa, cô ngồi xuống nắm một nắm to tuyết trong tay, vừa vo vo thành quả cầu tuyết vừa cúi đầu đi về nhà. Vốn dĩ cô cũng định đắp hai người tuyết, để ở hai bên cổng, nhưng đột nhiên mất hết hứng thú nên đi thẳng vào nhà.
Quả nhiên tuyết không còn rơi nữa, bảng dự báo thời tiết theo thời gian thực cho thấy trời sẽ nhiều mây cho đến khi mặt trời ló rạng vào sáng mai. Ninh Thư vào bếp đun nước, ngơ ngác nhìn hơi nước bốc ra, trong đầu luôn nghe thấy văng vẳng đâu đó tiếng than khóc, tuyệt vọng và bất lực, giống như âm thanh của Lữ Hủy Hủy lại có chút không giống. Tiếng khóc đó khiến cô đau đầu, vết thương ở đầu gối lại bắt đầu nhức nhối, cô cảm thấy mình bị một nỗi buồn vô tận đè nặng lên người. Cô nhíu mày, xoa xoa thái dương, buộc bản thân mình phải nghĩ đến điều gì khác để chuyển hướng sự chú ý của bản thân. Cô bắt đầu nghĩ về Nghiêm Kiều, tự hỏi lúc này anh đang làm gì, đến điện thoại cũng vội vàng dập máy. Ninh Thư rót nước sôi vào ấm, rồi lại rót vào chiếc cốc thủy tinh của mình. Đang chuẩn bị lên lầu soạn giáo án nhưng vừa quay người lại thấy trong sân có một bóng người, cô sợ tới mức cốc nước đang cầm trong tay run lên bần bật, nước nóng suýt chút nữa trào ra ngoài làm bỏng tay.
Đến khi nhìn kỹ lại một chút, hóa ra là Nghiêm Kiều. Dường như mỗi lần anh xuất hiện đột ngột đều khiến cô giật mình. Vì sự xuất hiện của anh, nên tiếng kêu vang vọng trong đầu cô cuối cùng cũng dừng lại. Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác lông bên ngoài, bên trong két hợp với áo len, anh đang nhìn cô qua tấm kính cửa, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Ninh Thư mở cửa đi ra ngoài, nhìn Nghiêm Kiều cách nửa khoảng sân, giọng điệu có chút khó tin: “Không phải tối mai anh mới về sao?”
Anh không những trở về lúc này mà còn “Tống khứ” hai tên Nghiêm Lễ và Tạ Thành Thành luôn rồi.
Trong trận tuyết đầu mùa, anh vội vàng trở về từ một thành phố xa xôi. Cô nghĩ đến lời của chủ nhiệm Đào, muốn ở bên người mình thích trong trận tuyết đầu mùa. Liệu có phải anh đang chuẩn bị tỏ tình với cô hay không? Ninh Thư đột nhiên có chút chột dạ, nếu anh tỏ tình với cô thì cô nên chấp nhận hay từ chối? Thực ra cô vẫn chưa sẵn sàng để hoàn toàn đón nhận anh. Bởi vì trong lòng cô, từ lâu đã thề rằng bản thân sẽ không dễ dàng thiết lập mối quan hệ đặc biệt thân thiết với người khác. Dù là thân tình hay tình yêu, một khi đã bắt đầu thì sẽ kéo dài cả một đời. Không có đầu, chẳng có đuôi là việc không thể, trái tim thay đổi giữa chừng cũng không được, bởi vì cô nghĩ rằng khi đó mình sẽ phát điên mất.
Nhưng cô lại không muốn để anh đi, nếu cô từ chối anh, nếu anh quay đầu đi thích người khác thì phải làm thế nào? Cô ích kỷ và mâu thuẫn, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả chóp mũi lẫn lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Nghiêm Kiều đi tới chỗ Ninh Thư, anh dừng lại trước mặt cô, sờ lên bàn tay cô, phát hiện đầu ngón tay rất lạnh, liền lập tức nhíu mày: “Sao không khoác áo vào mà đã chạy ra ngoài rồi?”
Anh mở áo khoác của mình ra, rồi ôm cô vào lòng, trả lời câu hỏi khi nãy của cô: “Trường đoàn nhất quyết đòi về nói muốn đắp người tuyết cùng con gái, nên anh về cùng luôn.”
Không phải cố ý trở về thì tốt, Ninh Thư đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cả người được thả lỏng, hô hấp cũng trở nên ổn định hơn.
Sắc mặt cô vẫn như thường lệ, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Nhưng tuyết đã ngừng rơi rồi.”
“Nghiêm Kiều, chắc anh chưa bao giờ thấy tuyết dày như vậy đâu nhỉ?”
Vừa dứt lời, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông trắng xóa bay khắp bầu trời, còn dày hơn lần trước.
Ninh Thư kinh ngạc mở to mắt, nhặt lên một ít bông tuyết: “Tại sao tuyết lại rơi nữa rồi?”
Nghiêm Kiều lại ôm Ninh Thư vào trong áo khoác của mình, trầm mặc nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Đã thấy nhớ anh chưa?”
Bàn tay người đàn ông mạnh mẽ siết chặt, kéo cô dán sát vào người mình: “Anh rất nhớ em, đến nằm mơ cũng nhớ.”
Tuyết càng lúc càng lớn, từng lớp từng lớp rơi xuống tóc hai người, như thể đáp lại lời của chủ nhiệm Đào, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, cho đến đầu bạc răng long.
Nghiêm Kiều giơ tay xoa tóc Ninh Thư: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi.”
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang nở rộ: “Nhân cơ hội tuyết vẫn chưa ngừng, em muốn đi dạo.”
Cô muốn có những bông hoa tuyết đó rơi trên tóc mình. Mà chúng lại như hiểu được lời cô nói, đột nhiên dừng lại rồi đột nhiên rơi, vương vãi khắp khoảng sân.
Và đương nhiên là bông tuyết không thể hiểu lòng người, ở hàng rào phía ngoài sân, nơi mà Ninh Thư không nhìn thấy, Triệu Vũ Kiệt, La Minh và cả Nghiêm Lễ trèo tường trốn ra khỏi trường để đến xem binh toàn tuyết, ba người phân công nhau, hai người phụ trách vận chuyển tuyết, còn một người điều khiển máy thổi chuyên dụng để thổi tuyết vào trong sân. Thực ra tuyết đã ngừng rơi từ lâu lắm rồi.
Triệu Vũ Kiệt lắc lắc cổ tay đau nhức của mình, tuyệt vọng thấp giọng nói: “Đã nghe thấy chưa? Cô giáo Ninh đòi ra ngoài đi dạo.” =)))
Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ phải hì hụi đẩy cái máy thổi theo sau, cộng thêm là vừa đi đằng sau vừa nhặt cơm chó lên mà tự ăn với nhau.
La Minh: “Nghe thấy rồi, Lễ Lễ em về trường trước đi, mai còn phải đi học.”
Bị ngăn bởi một bức tường thì không sao, nhưng lát nữa bọn họ đi theo hai người kia để làm “Thần tuyết”, ngộ nhỡ xảy ra cảnh nào đó không phù hợp với trẻ nhỏ, điều đó sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của tuổi thiếu niên. Nghiêm Lễ đành không yên lòng rời đi.
Ninh Thư quay vào nhà mặc thêm áo lông vũ, sau đó cùng Nghiêm Kiều bước ra khỏi cửa, cô phát hiện bọn họ đi tới đâu thì tuyết rơi tới đó, còn những nơi khác hoàn toàn không có, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Vũ Kiệt và La Minh cùng binh đoàn tuyết đang đi theo sau.
Triệu Vũ Kiệt thầm nghĩ, cuối cùng cũng nhìn thấy bọn họ rồi, cô giáo Ninh là người tốt bụng, nhất định sẽ không hành hạ bọn họ nữa.
Nghiêm Kiều: “Không sao, anh đã trả tiền cho hai người họ rồi, một nghìn tệ một tiếng.”
Ninh Thư: “Không nên lãng phí tiền bạc, đi đến phía trước dạo một lát đi.”
Triệu Vũ Kiệt: “…” =))))
Ninh Thư và Nghiêm Kiều vai sánh vai, thỉnh thoảng lại có những bông tuyết lãng mạn và ‘đắt tiền’ bay tới.
Triệu Vũ Kiệt và La Minh đã nhận tiền, tuy có chút mệt nhưng phục vụ rất chu đáo, thậm chí còn mang theo chiếc loa nhỏ để phát mấy bản tình ca luyến láy. Ninh Thư và Nghiêm Kiều đi phía trước, bông tuyết và lời bài hát lối bước theo sau, người qua đường thấy cảnh tượng này đều phải ngoái lại nhìn, còn tưởng họ đang quay phim truyền hình. Nghiêm Kiều tiến đến sát cạnh Ninh Thư, anh duỗi tay ra dùng ngón út chạm vào cô, cố gắng nắm lấy bàn tay cô. Lại bị cô né tránh cuối cùng chỉ tóm được không khí.
Triệu Vũ Kiệt không nhịn được nhếch miệng cười một tiếng, nhưng bị Nghiêm Kiều quay đầu lại lườm, nên không dám phát ra tiếng động.
Đi dạo chẳng được mấy chốc, một chiếc xe hơi chạy tới rồi dừng lại, trưởng đoàn thể thao mở kính cửa sổ thò đầu ra ngoài: “Thầy Nghiêm, thăm bạn gái xong chưa, lên xe thôi, phải đi rồi.”
“Cứ đòi về bằng được, cuối cùng ở lại được có nửa giờ lại phải vội vàng đi.”
Ninh Thư: “Không phải con gái anh muốn anh về đắp người tuyết cùng con bé sao?”
Sao bây giờ lại đổi thành Nghiêm Kiều đòi về bằng được rồi?
Trưởng đoàn phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng phụ họa: “Đúng, là tôi kéo thầy Nghiêm về cùng, người tuyết cũng đắp xong rồi, hehe.”
Nghiêm Kiều mở cửa xe ngồi vào trong, nói với Ninh Thư: “Tối mai anh về, em ở nhà phải ngoan đó.”
Ninh Thư đứng trong nền tuyết, nhìn Nghiêm Kiều lên xe của trưởng đoàn rời đi. Lúc này anh mới nhớ ra, mình thậm chí còn chưa đặt chân vào nhà, đến một ngụm nước cũng không kịp uống đã phải đi rồi.
Từ Tỉnh lỵ về đến thành phố Đông Li ngược xuôi hơn ngàn cây số, mà lại không phải để tỏ tình, không muốn gây áp lực gì cho cô, mà chỉ để được gặp cô trong ngày tuyết đầu tiên.
Ninh Thư lên đến phòng đã là hơn mười một giờ, cô nằm trên giường lướt điện thoại, lịch sử trò chuyện của cô với Nghiêm Kiều vẫn kết thúc bằng tin nhắn: Tuyết rơi rồi.
Ninh Thư gõ thêm một dòng: “Quần nỉ xếp vào vali cho anh, nhớ mặc đó.”
Đồi phương trả lời ngay trong vài giây: “Ừm, mặc rồi.”
“Trưởng đoàn thể thao của anh cũng mặc, vì vợ anh ấy ngày nào cũng kiểm tra.”
Ninh Thư mỉm cười khi thấy Nghiêm Kiều gửi tới một bức ảnh, đó là ảnh chụp anh kéo ống quần ngoài lên, bên trong lộ ra chiếc quần nỉ màu đỏ.
Sau đó là một dòng chữ: “Mời nàng kiểm tra.”
Ninh Thư mỉm cười đáp: “Bạn đã thông qua đợt kiểm tra.”
Nghiêm Kiều: “Muộn quá rồi, mau ngủ đi.”
Sau khi Ninh thư nói chúc ngủ ngon với Nghiêm Kiều, cô lại lướt bảng tin thêm một lúc. Toàn màn hình đều là những bài đăng liên quan đến trận tuyết đầu mùa này.
Chủ nhiệm Đào lập được thành tích đáng nể, ông bắt được bốn cặp yêu đương trong rừng trúc cạnh sân vận động trong trường. Ân Bành Hải đăng một tấm ảnh không hề có tuyết, chắc chắn là em ấy đã giúp mẹ quét dọn sạch hết tuyết trên đường. Tạ Thành Thành ngốc nghếch thì xúc rất nhiều tuyết từ bên ngoài bỏ vào nồi, nói rằng mình đang nấu tuyết để pha trà, còn bày đặt văn thơ, ngâm hẳn một bài vè. Trịnh Nam đăng một bức hình tự sướng với ba, bối cảnh là cánh đồng tuyết trước nhà. Chu Tư Dao lại đang đọc sách. Học sinh nội trú đắp rất nhiều những người tuyết lớn nhỏ dưới cửa ký túc xá.
Ninh Thư tiếp tục lướt xuống bên dưới, nhìn thấy bài đăng của Ninh Sương, vẫn là bức ảnh liên quan đến tuyết, dưới mặt đất có ba cặp dấu chân, các ngón chân đối diện, chụm vào nhau. Với dòng caption: Chân tôi to bằng chân mẹ, còn ba có bàn chân thật lớn.
Ninh Thư ném điện thoại lên đầu giường, tắt đèn định đi ngủ. Thì đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên, đó là cuộc gọi của một học sinh.
Ninh Thư ngồi dậy nối máy: “Alo, Lữ Hủy Hủy, sao lại gọi cho cô muộn như vậy? Có chuyện gì sao?”
Cô nghe thấy tiếng khóc trong điện thoại, đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, cau mày hỏi: “Lữ Hủy Hủy?”
Cô gái khóc đến mức thở không ra hơi: “Cô Ninh, mẹ em đang mang thai, em đã nói rằng mình không muốn có em, nhưng bọn họ nhất quyết vẫn muốn sinh em bé.”
Ninh Thư: “Nói cho cô biết, hiện tại em đang ở đâu?”
Lữ Hủy Hủy lại khóc: “Em đang ở nhà, em đã khóc nửa tiếng rồi, nhưng mẹ em vẫn không thèm để ý, còn nói em làm loạn vô cớ, trước đây mẹ vẫn luôn rất yêu thương em.”
Cô gái khóc tới mức cổ họng khàn đặc, càng khóc càng thảm thiết, cảm thấy mình là người đang thương nhất trên đời này. Ninh Thư lại an ủi em ấy qua điện thoại, sau khi cúp máy liền gọi cho mẹ Lữ Hủy Hủy, hy vọng ba mẹ sẽ chú ý hơn đến tình trạng tâm lý của đứa trẻ. Cô rất không đồng ý với cách hành xử này của phụ huynh. Ban đầu cho đầy đủ sự yêu thương, sau đó lại bỏ mặc, như vậy chẳng khác nào giết người không dao, thà giết chết đi còn hơn.
Ninh Thư dự định ngày mai sẽ đả thông tư tưởng thêm cho Lữ Hủy Hủy, nhưng không ngờ điện thoại của mình lại đổ chuông vào lúc một giờ sáng.
Lữ Hủy Hủy nói qua điện thoại: “Cô Ninh, cô có thể mở cửa cho em vào được không ạ?”
Ninh Thư vội vàng bật dậy mở rèm cửa ra, liền thấy một cô gái mặc áo khoác hồng đang đứng ở cổng, lúc này đang ngẩng đầu nhìn về phía cô, chính là Lữ Hủy Hủy.
Ninh Thư dẫn Lũ Hủy Hủy vào nhà, rót cho em ấy một cốc nước nóng, để sưởi ấm tay, rồi hỏi: “Ba mẹ có biết em chạy ra ngoài không?”
Lữ Hủy Hủy cúi đầu ôm chặt ba lô, mấp máy môi không dám nói, nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã.
Ninh Thư có thể nhận ra rằng, chiếc ba lô này không phải là cặp sách mà cô bé thường mang đến trường hàng ngày. Nó to và phồng hơn rất nhiều, như thể bên trong chứa đầy hành lý.
Lữ Hủy Hủy lau nước mắt: “Em…Em muốn bỏ nhà đi, không bao giờ về nữa, để bọn họ sống cùng em trai và em gái của em.”
“Nhưng em không mang theo chứng minh thư, cũng không có tiền ở khách sạn, em chẳng còn nơi nào để đi cả.”
Cô gái không ngừng khóc, đến mức hít thở không thông: “Dù sao thì em cũng để lại thư cho mẹ rồi, nếu bọn họ không bỏ đứa bé trong bụng đi thì em sẽ không bao giờ về nhà nữa.”
Em ấy vừa khóc vừa mắng nhiếc, oán giận tất cả những việc làm xấu xa của các bậc cha mẹ khi sắp chào đón một đứa trẻ mới ra đời.
“Trước đây, mỗi sáng mẹ đều làm bánh mì trứng cho em, nhưng từ khi mang thai mẹ không bao giờ làm nó cho em nữa.” Lữ Hủy Hủy ngẩng đầu nhìn Ninh Thư: “Cô Ninh, lần trước cô hỏi em tại sao lại không ăn sáng đầy đủ để dẫn đến tình trạng hạ đường huyết đúng không ạ? Chính là bởi vì mẹ em không để ý tới em, bọn họ không cần em nữa rồi.”
“Trước đây mỗi tối mẹ đều nói chuyện với em trước khi ngủ, bây giờ thì cả ngày thậm chí mẹ còn không đặt chân vào phòng em lấy một lần.”
Ninh Thư rút khăn giấy, vừa tức giận vừa xót xa, nên khi lau nước mắt cho Lữ Hủy Hủy, tay cô hơi run run.
Sức khỏe của Lữ Hủy Hủy vốn đã không tốt, sao ba mẹ em ấy lại có thể tàn nhẫn như vậy? Đứa nhỏ là sinh mệnh, vậy đứa lớn không phải con bọn họ nữa hay sao?
Lữ Hủy Hủy vừa khóc vừa nói: “Còn ba em nữa, vừa rồi ông còn đánh em, tay đấm chân đá, nói em làm phiền giấc ngủ của mẹ.”
Lữ Hủy Hủy xắn tay áo len lên, lộ ra một vết sẹo, khuỷu tay đang chảy máu, một mảng lớn áo len đã bị nhuộm thành màu đỏ. Làn da cô bé trầy xước, thoạt nhìn cảm thấy rợn người.
Ninh Thư cầm điện thoại lên, ngón tay di chuyển tới số điện thoại của ba mẹ Lữ Hủy Hủy, định ấn xuống rồi lại thôi.
Lữ Hủy Hủy vẫn đang nức nở, giống như một chú mèo con bị thương: “Tóm lại là có em sẽ không có nó, mà có nó sẽ không có em.” Cô bé đang nói về đứa em còn chưa chào đời của mình.
Ninh Thư mang hộp thuốc đến, giúp Lữ Hủy Hủy khử trùng và băng bó vết thương.
Lữ Hủy Hủy nhận thấy vai Ninh Thư đang không ngừng run lên, đôi lông mi rũ xuống, nhìn không rõ vẻ mặt của cô: “Cô Ninh, cô làm sao vậy?”
Cô gái nhỏ giọng nói: “Nếu cô cảm thấy không tiện, thì em ra ngoài cũng được ạ.” Nói xong, liền nhặt chiếc ba lô đang để bên cạnh, đeo lên vai.
Ninh Thư lớn tiếng ngăn em ấy lại: “Bỏ nhà đi không được lang thang bên ngoài.”
Lữ Hủy Hủy bị giọng nói của Ninh Thư khiến cho giật mình, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại kích động như vậy, như thể chỉ cần cô bé đi ra ngoài sẽ gặp phải chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm. Lữ Hủy Hủy đeo ba lô trên lưng, không dám cử động, cũng chẳng dám lên tiếng.
Ninh Thư thấy Lữ Hủy Hủy sợ hãi nên đã bình tĩnh trở lại, giải thích: “Em là con gái, ở bên ngoài không an toàn, nếu gặp phải người xấu thì phải làm thế nào?”
Lữ Hủy Hủy cúi đầu nhìn xuống mũi chân, hai tay nắm chặt quai ba lô, không biết nên đi hay ở.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
42 chương
87 chương
91 chương