Chào em, cô giáo của tôi

Chương 31 : mất kiểm soát

Ninh Thư ngồi trên khán đài, vẻ mặt sững sờ nhìn xuống đường chạy 200 mét, Nghiêm Kiều đã bỏ xa hiệu trưởng tới 150 mét. Tạ Thành Thành kích động giơ hai tay lên hú hét: “Đù đù đù, không hổ là người đàn ông mà tôi sùng bái, đúng là ngầu chết đi được.” Trong lớp có rất nhiều nam sinh thích Nghiêm Kiều, lúc này ai nấy đều đang hò reo, nhảy múa cổ vũ. Ninh Thư nhìn những đứa trẻ ngốc nghếch này, nếu cô nhớ không lầm thì Nghiêm Kiều mới vào làm chưa được ba tháng, còn chưa qua thời gian thử việc, sau khi trận thi đấu này kết thúc anh có thể về luôn văn phòng, đóng gói đồ đạc của mình rồi biến đi là vừa. Đương nhiên, đây chỉ là nói đùa, hiệu trưởng là một lãnh đạo tốt, không phải kiểu người hay bắt nạt người khác. Nhưng hiệu trưởng cũng là người thù dai, nhất định sẽ ghim Nghiêm Kiều trong “Sổ Nam Tào” của mình, sau này đến tám mươi phần trăm sẽ không đứng về phía anh nữa. Ninh Thư quay đầu nhìn lên sân khấu, phu nhân hiệu trưởng đang quan sát cuộc thi chạy, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, rõ ràng chồng bà gửi tin nhắn về nói rằng bà nhất định phải tới, vì muốn dành cho bà một bất ngờ nho nhỏ. Vợ hiệu trưởng nhìn trưởng đoàn thể thao và các giáo viên nam khác đang chạy phía sau hiệu trưởng, chợt hiểu bất ngờ mà hiệu trưởng dành cho bà là gì. Bà ấy liếc nhìn giải thưởng trên bục, một bông hồng đỏ bằng nhựa mạ vàng lãng mạn. Lại nhìn đến thầy giáo Thể dục mới chạy lên phía trước, cảm thấy anh thật dễ thương và giỏi giang, để bà ấy không bị tra tấn bằng bông hồng nhựa kia ở nơi đông người. Đồng thời, cũng cảm thông cho cô gái nào sắp phải nhận bông hồng vàng đỏ thắm này. Kết quả cuối cùng không nằm ngoài dự đoán, Nghiêm Kiều đã giành được giải thưởng lớn nhất do chính tay hiệu trưởng trao tặng. Khi hiệu trưởng lên trao giải, vẻ mặt rất không cam tâm, vì không giành được hoa tặng vợ, liệu bà ấy có bỏ qua cho mình hay không. Không ngờ, ngay khi vừa bước xuống sân khấu, ông ta đã nhận được chai nước khoáng do vợ mình đưa, đó chính là sự hòa giải trong âm thầm. Hai người xảy ra mâu thuẫn vì bất đồng quan điểm trong việc “Hóng chuyện”, phu nhân hiệu trưởng: “Ân oán cũ không nhắc lại nữa, cảm ơn vì đã cung cấp ‘Tư liệu sống’ mới để xem.” Khi phu nhân hiệu trưởng nói, bà ấy không ngừng nhìn về phía Nghiêm Kiều, người vừa giành được giải thưởng, không chỉ bà ấy mà tất cả ánh mắt mọi người có mặt lúc này đều hướng về phía đó. Bọn họ đều đang sôi nổi suy đoán xem người mà anh muốn dành tặng đoá hoa tượng trưng cho đấu tranh và tình yêu này là ai. Mấy giáo viên nữ trẻ tuổi trên khán đài đang ngẩn ngơ mong đợi, ai mà không muốn có được cảm giác yêu đương ngọt ngào chợt ập xuống đầu cơ chứ? Hoa tuy không đẹp nhưng lấy tinh thần lãng mạn làm chủ chốt vậy. Tần Nguyệt Hương thậm chí còn mượn phấn của Đàm Duyệt Nhiên, sau đó quay đầu đi dặm dặm dặm, không có son môi đành cắn cắn lên môi mình, như vậy thoạt nhìn sẽ thấy đỏ hơn một chút. Nghiêm Kiều cầm bông hoa hồng mạ vàng, nhìn về phía khán đài của lớp A6, nhưng không thấy bóng dáng Ninh Thư đâu. Rõ ràng anh vừa nhìn thấy cô lặng lẽ nhìn theo anh, cổ vũ cho anh. Con mắt thẩm mỹ của anh thực sự không cho phép anh tranh giành một bông hoa xấu xí như vậy, nhưng cô đã nhìn chằm chằm vào nó không ngừng, chứng tỏ rằng cô rất thích nó. Chỉ cần là thứ cô thích, thì nó sẽ trở thành đẹp nhất. Ninh Thư ngồi xổm trên mặt đất, dùng ghế và các học sinh trong lớp làm lá chắn, không để Nghiêm Kiều nhìn thấy mình. Bông hồng kia có xấu hay không lúc này không quan trọng nữa rồi, mà việc xuất hiện nổi bật trước đám đông hết lần này đến lần khác không phải là tính cách của cô. Dường như Nghiêm Kiều không nhìn thấy cô, nên quay người đi chỗ khác, Ninh Thư thở phào một hơi nhẹ nhõm, không ai biết anh định tặng nó cho cô, thật là tốt biết mấy, trong thời khắc này khiêm tốn mà sống mới là tốt nhất. Kết quả là cô còn chưa buông ra hơi thở, bỗng nhiên nghe thấy tên mình được xướng trên đài phát thanh: “Mời cô giáo Ninh của lớp 12A6 xuống bục phát biểu, có người cần tìm.” “Mời cô giáo Ninh của lớp 12A6 xuống bục phát biểu, có người cần tìm.” “Mời cô giáo Ninh của lớp 12A6 xuống bục phát biểu, có người cần tìm.” …… Cả trường bắt đầu nhao nhao tìm cô giáo Ninh của lớp 12A6. Ninh Thư định cởi áo khoác thể thao ra, trùm lên đầu bỏ chạy, nhưng lại bị học sinh của lớp phản bội, có người hét to: “Cô Ninh ở đây.” Giọng nói là của Nghiêm Lễ, thường ngày cô đối xử với cậu tốt như vậy, thế mà vào thời khắc mấu chốt cậu lại dám phản bội cô. Ninh Thư không trốn được nữa, đành giả bộ là mình đi vệ sinh vừa mới quay lại. Cô đứng dậy khỏi mặt đất, đá đá vào đôi chân tê dại của mình rồi bước xuống sân khấu dưới ánh nhìn của tất cả mọi người. Nghiêm Kiều đưa bông hồng trên tay cho Ninh Thư, nói với giọng chỉ hai người nghe thấy: “Đừng giận nữa nhé.” “Sau này tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa.” Ninh Thư không nhận, nghiêng đầu nhìn sang một bên: “Thế nữa là thế nào?” Nghiêm Kiều: “Không ghen tuông khắp nơi, không vô cớ gây sự.” Những người trên khán đài không thể nghe thấy hai người họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy anh và cô đang thì thầm với nhau, việc này đã dành rất nhiều đất cho đủ kiểu tưởng tượng phong phú. Các học sinh bắt đầu la hét, như ma kêu quỷ gào. Hiệu trưởng lại mở một gói hạt dưa, bóc vài hạt đưa cho vợ mình: “Tôi cảm thấy thầy Nghiêm không ổn.” Ông ấy đã quyết định chuyển hướng sang thầy Phương rồi. Phu nhân hiệu trưởng nhận lấy hạt dưa: “Đàn ông thì hiểu gì về đàn ông cơ chứ, chỉ có phụ nữ chúng tôi mới có thể hiểu, thầy Nghiêm mới là người hợp với cô giáo Ninh nhất.” Hiệu trưởng không đồng ý: “Rõ ràng là điều kiện của thầy Phương tốt hơn nhiều, có nhà lầu xe hơi, còn là giáo viên biên chế.” Phu nhân hiệu trưởng: “Thầy phương có đẹp trai bằng thầy Nghiêm không, dáng người có đẹp bằng thầy Nghiêm không, quan trọng nhất là có một lòng một dạ với cô giáo Ninh như vậy không?” Hiệu trưởng: “Thầy Phương cũng rất ưa nhìn, cao hơn mét tám, còn thường xuyên tập luyện.” Vợ hiệu trưởng cười lạnh một tiếng: “Haha.” Hiệu trưởng có chút sững sờ trước mặt vợ: “Hơn một mét tám…Tuy không cao bằng thầy Nghiêm, nhưng…” Thôi bỏ đi, không nói nữa, chiến tranh lạnh chẳng dễ gì mới kết thúc. Ninh Thư bước tới bên cạnh sân khấu, khó khăn bước lên bậc thang, vì muốn xuống dưới nhanh một chút, cũng không muốn làm Nghiêm Kiều mất mặt, nên cô nhận lấy bông hồng trên tay anh rồi quay người rời đi. Khán giả lại bắt đầu xôn xao, có người còn dám dở trò mờ ám, bảo họ hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật, trong một môi trường trang nghiêm, thanh tịnh như khuôn viên nhà trường này. “Hôn đi!” “Hôn đi!” …… Ninh Thư dùng bông hoa che khuôn mặt đỏ ửng của mình, vội vàng bỏ chạy. Nghiêm Kiều vẫy tay về phía khán giả, tỏ ý chấp nhận lời chúc tốt đẹp nhất này của mọi người, rồi đi theo Ninh Thư xuống dưới. Phía sau sân khấu có một tấm vách ngăn rất lớn, Ninh Thư đang định đi vòng qua đó, đột nhiên cổ tay bị kéo mạnh, kéo cả người cô ra sau tấm vách ngăn đó. Vách ngăn được nối liền với sân khấu, tạo ra một không gian nhỏ riêng tư. Nghiêm Kiều nắm chặt cổ tay Ninh Thư đè cô lên vách ngăn, trầm mặc nhìn xuống cô không lên tiếng, anh hơi khom lưng, cúi đầu nhẹ nhàng dùng trán mình xoa xoa lên trán Ninh Thư. Ninh Thư dán người lên tấm vách ngăn phía sau, bị hơi thở của người đàn ông khiến cho bỏng rát, cô nghiêng đầu, đè thấp giọng nói: “Chỗ này đâu đâu cũng có người, anh làm cái gì thế?” Nghiêm Kiều không trả lời, tiếp tục xoa trán cô, như một chú cún con bị thương, một lúc lâu sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Đừng giận tôi nữa, được không?” Ninh Thư: “Rốt cuộc là mấy ngày nay anh bị sao thế?” Bất thường đeo bám, bất thường trêu chọc, khiến người ta bực bội nhưng lại giận không nổi. Cô hỏi: “Liên quan tới sinh nhật của Lễ Lễ phải không?” Nghiêm Kiều không nói lời nào, anh chưa bao giờ nói với Ninh Thư rằng Lễ Lễ và mẹ anh sinh nhật vào cùng một ngày. Vào thời điểm này trong năm anh sẽ đều hơi bất thường, anh thường xuyên im lặng trong vài ngày liền, không ra khỏi nhà, tự nhốt mình trong phòng tối và nhìn ngắm bức chân dung gia đình rất lâu. Sau này, anh không tự nhốt mình lại như vậy nữa, vì lo Nghiêm Lễ sợ hãi không dám bám lấy anh nữa. Có lúc cậu lại bám theo Triệu Vũ Kiệt, lúc thì lại bám theo La Minh. Thậm chí Triệu Vũ Kiệt ra ngoài hẹn hò với bạn gái, cậu cũng đi theo anh ta, suýt chút nữa bị người phụ nữ kia coi là tình địch. Tiếng ồn ào trong sân vận động vẫn chưa lắng xuống, có nhiều người đang hô to: “Hôn cô ấy, hôn cô ấy!” “Thầy Nghiêm, cố lên!” Nghiêm Kiều nhìn xuống đôi môi căng mọng, như anh đào chín đỏ của cô mà anh hằng mơ ước, thèm tới mức muốn chảy nước miếng. Yết hầu anh khẽ cuộn, hơi thở hai người giao nhau, quẩn quanh, anh áp người xuống. Ninh Thư cảm nhận được Nghiêm Kiều muốn hôn cô, liền vươn tay đẩy anh ra: “Anh tỉnh táo lại đi, đừng nghe theo lời bọn họ.” Giọng người đàn ông khô khốc và trầm thấp: “Tôi rất tỉnh táo.” Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, sắp xếp câu từ: “Tôi thừa nhận, tôi có ấn tượng tốt về anh.” “Nhưng loại tình cảm này chỉ dừng lại ở việc tình nguyện bầu bạn cùng nhau, chứ chưa đến mức có thể yêu đương qua lại, hiểu không?” Nghiêm Kiều lùi lại nửa bước, lúc này Ninh Thư mới cảm thấy nhịp thở của mình đều đặn hơn. Nghiêm Kiều: “Không hiểu.” Ninh Thư: “…” Hôm nay không thể tiếp tục nói chuyện này nữa rồi. “Ngày tháng sau này còn dài.” Cô ngước nhìn anh: “Nghiêm Kiều, cho tôi chút thời gian.” Nghiêm Kiều nhướng mày, đè xuống tính chiếm hữu mạnh mẽ đối với cô: “Được.” Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta thỏa thuận rõ ràng, anh không được can thiệp vào các mối quan hệ bình thường của tôi với những người đàn ông khác, đừng có ghen tuông lung tung.” Nghiêm Kiều: “Được, ngoại trừ Phương Danh Nhã.” Ninh Thư: “Anh nhìn xem, lại ghen tuông vớ vẩn rồi.” Nghiêm Kiều im lặng một lúc, đôi mắt chợt mờ đi, anh rũ mi nhìn Ninh Thư, giọng nói mang theo một tia buồn bã khó nhận ra: “Trước đây, có phải em đã viết thư tình cho anh ta không?” Anh chưa từng gây sự vô cớ, Phương Danh Nhã là mối đe dọa thực sự. Sắc mặt Ninh Thư thay đổi: “Anh điều tra tôi.” Trước đây, cô đã viết thư tình cho Phương Danh Nhã, khi đó cô mới vào làm ở trường cấp ba số 1, ba mẹ thúc giục cô chuyện tìm người yêu, muốn cô tìm được một đối tượng có điều kiện khá, lại tốt tính. Sau đó, Phương Danh Nhã có bạn gái và bức thư tình của Ninh Thư cũng theo đó chìm xuống biển. Cô không có nhiều tình cảm với Phương Danh Nhã, chỉ cảm thấy con người anh ta như vậy, cộng với điều kiện của anh ta, rất thích hợp để kết hôn sống qua ngày. Vốn dĩ cô hoàn toàn có thể giải thích cho Nghiêm Kiều. Nhưng cô đang phát cáu vì thái độ của anh lúc này, điều cô không thích nhất chính là bị người khác theo dõi chuyện riêng tư và quá khứ của mình khi không được sự đồng ý. Cô có những bí mật không muốn để ai biết, mặc dù bức thư tình đó là một trong những bí mật không đáng phải giấu giếm, nhưng cô không thích cảm giác bị phơi bày trực diện, thậm chí còn cảm thấy chán ghét và sợ hãi. “Xin mời các vận động viên nữ của tổ giáo viên tham gia đường chạy nước rút 200 mét vào vị trí chuẩn bị, xin mời các vận động viên nữ của tổ giáo viên tham gia đường chạy nước rút 200 mét vào vị trí chuẩn bị…” Khi tiếng loa phát thanh ồn ào vang lên, Ninh Thư lướt qua người Nghiêm Kiều mà không thèm nhìn anh lấy một cái. Đi được vài bước cô đột nhiên dừng lại, dùng giọng điệu xa lạ mà anh chưa từng nghe thấy: “Nghiêm Kiều, tôi không thích anh như vậy.” Tiếng loa phát thanh lại thúc giục, Ninh Thư điều chỉnh lại tâm trạng rồi chạy đi. Nghiêm Kiều bước ra khỏi vách ngăn, đứng đó nhìn Ninh Thư, đột nhiên cảm thấy bóng lưng cô xa dần, dường như anh không thể nào đuổi kịp cô, cho dù có chạy nhanh đến đâu. Đúng như vậy, anh đã tháo cặp kính gọng đen của cô xuống, vừa đưa cô đi chọn áo ngực vừa vặn với cô, nhưng vẫn không thể bắt được cô. Cô vốn không hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh, giữa họ có một dòng sông nhỏ vô hình, anh đứng bên này sông, còn cô đứng bên kia sông, bên dưới nước sông chảy xiết, chỉ có thể nhìn thấy mặt sông nhưng không thể thấy đáy. Anh bước đến lan can hàng ghế khán giả, nhìn cô chạy về phía vạch xuất phát của đường đua 200 mét. Khi tiếng súng vang lên, cô lập tức lao về phía trước, trong tám người tham gia, cô đang xếp thứ năm và Tần Nguyệt Hương xếp thứ ba, khi gần về tới đích, cô bắt đầu tăng tốc vượt lên, sau đó chạm vạch đích cùng với Tần Nguyệt Hương. Xem ra cô rất mệt, chạy xong hai học sinh nữ phải tới đỡ, nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi mà đi luôn đến gặp trọng tài để kiểm tra kết quả. Sau đó liền bật cười. Ánh hoàng hôn và nắng chiều cũng thua kém cô vào phần. Ninh Thư mừng đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, cô nhanh hơn Tần Nguyệt Hương 0.1 giây và kiếm được một điểm cho lớp, hiện tại lớp A6 nhiều hơn lớp A1 một điểm. Thực ra vốn dĩ cô chạy có nhiều sai sót, chẳng dám ôm nhiều hy vọng, nhưng Tạ Thành Thành đã đưa ra một gợi ý rất hay, trước khi thi đấu cậu chạy tới chỗ cô nói rằng, bài tập Ngữ văn của cậu mất rồi, một chữ cũng chưa làm, sáng hôm nay còn tới muộn, sau đó lại trèo tường vào trường. Nói xong, Tạ Thành Thành liền bỏ chạy, Ninh Thư bắt đầu đuổi theo, cũng như mọi ngày, như thể chim bay chó chạy. Bằng cách này, tiềm năng của Ninh Thư đã được kích thích hoàn toàn, nên mới giành chiến thắng trước Tần Nguyệt Hương. Triết lý giáo dục của Tần Nguyệt Hương khác hoàn toàn với Ninh Thư, cô ta rất vui vẻ hòa nhập với học sinh, luôn mắt nhắm mắt mở với học sinh đi học muộn, cơ bản là chẳng bao giờ có chuyện thầy trò sống chết đuổi theo nhau. Ninh Thư uống một ngụm nước, sau đó quay đầu nói với Tần Nguyệt Hương: “Đa tạ.” Tần Nguyệt Hương trợn tròn mắt: “Đừng quá tự cao, còn hai môn thi đấu nữa kìa.” Đàm Duyệt Nhiên đứng bên cạnh Tần Nguyệt Dương, nâng cằm nhìn mọi người: “Đúng thế, ai thắng ai thua vẫn chưa nói trước được đâu.” Ninh Thư không quan tâm đến Đàm Duyệt Nhiên, dù sao thì cô bé cũng không phải là học sinh lớp cô, cũng chẳng tới lượt cô phải dạy dỗ cách tôn trọng người khác cho cô nhóc. Môn thi đấu tiếp theo là nhảy xa. Có vài giáo viên nữ đi tới bên hố cát, Tần Nguyệt Hương đứng trước mặt Ninh Thư, ra hiệu với cô: “Chân cô không dài bằng chân tôi.” Ninh Thư đương nhiên không phục: “Chị gái, chị một mét bảy mươi, còn em một mét sáu mươi tám.” Tần Nguyệt Hương: “Ồ, vậy hóa ra là do dáng người cô lùn.” Ninh Thư: “Đây gọi là nhỏ nhắn, xinh xắn đáng yêu, hiểu chưa?” Trọng tài thấy vậy liền thổi còi: “Hai cô giáo, đừng cãi cọ nữa, sắp bắt đầu thi đấu rồi.” Tần Nguyệt Hương xếp hạng hai, giúp lớp A1 giành được hai điểm, Ninh Thư xếp hạng bảy, không ghi được điểm. Tổng kết lại, lớp A1 tạm thời dẫn trước lớp A6 một điểm. Chỉ còn lại môn thi ném bóng sắt cuối cùng, thắng bại sẽ được phân định tại đây. Rất may là môn ném bóng sắt chưa thi đấu ngay lập tức, sau môn thi nhảy cao và ném lao mới đến ném bóng sắt. Để giảm bớt căng thẳng, Ninh Thư đứng chạy tại chỗ. Còn Tần Nguyệt Hương thì tập luyện ném bóng thêm. Cả hai không đấu khẩu với nhau nữa, vì đang vô cùng hồi hộp, tiếp theo chính là ván đấu quyết định thắng thua của họ. Các học sinh của lớp A1 và A6 cũng không thể ngồi yên, cả đám túm tụm ầm ĩ cả lên. Khi cuộc thi bắt đầu, Ninh Thư nhặt trái bóng sắt dưới đất lên và dồn lực ném về phía trước. Đối với những cú ném bóng thì tư thế và trọng tâm rất quan trọng, dù bạn có khỏe đến đâu mà đứng sai tư thế thì công sức bỏ ra cũng chỉ thu lại được một nửa. Ninh Thư không có nhiều sức, nhưng tư thế của cô rất chuẩn, vì trước đó Nghiêm Kiều đã dạy cô. Chung cuộc, Ninh Thư giành vị trí thứ hai, còn Tần Nguyệt Hương về thứ tư. Lớp A6 có thêm hai điểm và tổng thành tích cao hơn lớp A1 một điểm, chiến thắng. Tạ Thành Thành ủy viên thể thao của lớp A6 lúc này trông không khác gì con công đang cong đuôi khoe mẽ, cậu đem theo mấy người tới lớp A1, mặt gần như song song với trời: “Theo thỏa thuận cá cược, xin mời bạn Đàm Duyệt Nhiên nói lời xin lỗi với bạn Trịnh Nam của lớp chúng tôi.” Bề ngoài thì có vẻ như đây chỉ là mâu thuẫn giữa Trịnh Nam và Đàm Duyệt Nhiên, nhưng thực ra sự bất hòa của hai lớp đã tồn tại từ lâu. Thành tích học tập của lớp A1 lúc nào cũng tốt nhất khối, không khí trong lớp cũng rất sôi động, còn lớp A6 thì thành tích lúc nào cũng thấp nhất, nên thường xuyên bị lớp A1 cười nhạo. Lớp A6 cảm thấy mấy người bên lớp A1 quá kiêu ngạo và coi thường người khác, nên thường tới lớp A1 gây sự đánh nhau không ít lần. Sự cố của Trịnh Nam và Đàm Duyệt Nhiên chỉ là một liều thuốc dẫn mà thôi. Ủy viên thể thao của lớp A1 là học sinh đã tham gia chạy cự ly 100 mét cùng Nghiêm Lễ, cậu là một người theo đạo Phật và không thích xen vào những tranh chấp kiểu này, cho rằng các bạn của lớp A1 coi thường lớp A6 là không đúng và học sinh lớp A6 đánh nhau với lớp A1 cũng hoàn toàn sai, cả hai đều có lỗi. Tuy nhiên, vì lớp A1 đã thua, theo như thỏa thuận trước đó, xin lỗi là việc đương nhiên. Ủy viên thể thao lớp A1 nói với Đàm Duyệt Nhiên: “Cậu xin lỗi Trịnh Nam đi.” Cô nhóc Đàm Duyệt Nhiên trời sinh đã kiêu căng, từ nhỏ luôn là cô công chúa của gia đình, thành thạo tất cả các kỹ năng như Piano, cờ vua, thư pháp và hội họa, cũng là một người rất xinh đẹp, điểm số luôn xếp top 10 trong lớp, tóm lại là một cô gái vượt trội. Lúc này lại bị rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người, thông thường cô chỉ được chú ý đến nhiều như vậy khi lên sân khấu nhận giải thưởng hoặc trong cuộc thi tài năng nào đó, trước giờ chưa từng vì xin lỗi ai mà nhận được chú ý. Đặc biệt lúc này còn đang đứng trước người trong mộng của mình. Đàm Duyệt Nhiên đỏ bừng mặt, cố gắng hé miệng rất nhiều lần, nhưng vẫn làm không được. Mọi người xung quanh bắt đầu thúc giục, một số bạn của lớp A6 còn lấy điện thoại ra quay video, nếu chuyện này mà lan rộng ra thì sau này cô nhóc làm gì còn chỗ đứng trong trường nữa chứ. Cô gái cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, khóc như hoa lê gặp bão. Học sinh lớp A1 tức giận, bắt đầu mắng mỏ lớp A6: “Cả đám người bắt nạt một cô gái thì có bản lĩnh gì chứ?” “Có giỏi thì đánh nhau đi, sau giờ tự học buổi tối ở cổng sau, có dám tới không?” Điều khó chịu nhất của những đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi chính là bị khích tướng, chuyện nhỏ cũng có thể lên men thành chuyện to, một học sinh nam nóng tính của lớp A6 đã bắt đầu xắn tay áo lên: “Được, sau giờ tự học đứa nào không tới thì làm cháu tao!” Ninh Thư thấy tình hình phát triển theo hướng không đúng, liền vội vàng chặn ngang, sắc mặt trầm xuống: “Ầm ỹ cái gì, nếu không sợ bị trừ điểm thì đánh nhau luôn đi.” Học sinh lớp A1 cảm thấy lớp A6 khinh người quá đáng. Còn lớp A6 lại cảm thấy bọn họ hoàn toàn đang chịu thiệt thòi, vốn dĩ đã giành chiến thắng, tất nhiên họ sẽ nhận được lời xin lỗi, tại sao lại biến thành cả đám người bắt nạt một cô gái rồi? Ninh Thư đã chứng kiến học sinh của lớp mình tập luyện chăm chỉ thế nào cho đại hội thể thao lần này, các em ấy đã nỗ lực rất nhiều, họ đáng được khen thưởng. Chuyện này cũng không thể cứ thế để yên, đừng nói đến học sinh trong lớp, ngay cả bản thân cô cũng chẳng thể nuốt trôi cục tức này. Nhưng đánh nhau là điều không thể, quyền lợi bắt buộc phải được bảo vệ thông qua các biện pháp hòa bình, Ninh Thư lấy ra bức “Chiến thư” đã ký trước đó rồi đưa cho Tần Nguyệt Hương: “Giấy trắng mực đen, nhìn cho rõ, bên nào thua cuộc thì nhất định phải xin lỗi.” Tần Nguyệt Hương nhìn chữ ký của mình trên bức chiến thư đó, có muốn tránh cũng không tránh được. Bản thân cô ta vốn dĩ cũng không có ý định né tránh: “Thế này đi, tôi xin lỗi thay Đàm Duyệt Nhiên.” Đàm Duyệt Nhiên không ngờ rằng Tần Nguyệt Hương lại làm vậy, hai mắt đỏ hoe, kéo tay áo Tần Nguyệt Hương nức nở khóc: “Cô Tần, để em làm việc đó ạ.” Ninh Thư kéo Trịnh Nam lên phía trước: “Trịnh Nam em nói đi, em chấp nhận lời xin lỗi của ai?” Tất cả học sinh trong lớp A6 đều rất phấn khích, lúc này cảm xúc của họ đã được đưa lên đỉnh điểm cũng bởi vì những xung đột đã tích lũy từ lâu giữa hai lớp. Chỉ có Trịnh Nam, vẻ mặt cùng ngữ điệu của cậu lại hoàn toàn thản nhiên: “Thế nào cũng được ạ, em không quan tâm.” Dù sao thì cậu cũng chỉ là công cụ của bọn họ, từ việc chịu trách nhiệm tiêu tiền cho đến người dẫn đầu các cuộc xung đột. Tần Nguyệt Hương bảo vệ Đàm Duyệt Nhiên ở phía sau lưng mình: “Vậy thì để tôi.” Đàm Duyệt Nhiên lau nước mắt: “Cô Tần, tại sao cô phải xin lỗi loại người như bọn họ.” Học sinh lớp A6 lại bắt đầu bất bình: “Ăn nói cho đàng hoàng, loại người như chúng tôi là loại người thế nào?” Mắt thấy lại sắp sửa đánh nhau đến nơi: “Đừng có làm ồn nữa, tôi xin lỗi.” Tần Nguyệt Hương ủ rũ một hồi, sau đó đi tới trước mặt Trịnh Nam: “Em Trịnh Nam…” Ba từ “cô xin lỗi” còn chưa ra đến miệng, thì loa phát thanh lại vang lên tiếng thông báo: “Lớp 12A1 bị trừ hai điểm vệ sinh.” Tất cả học sinh của lớp A1 như muốn nổ tung: “Không thể nào!” “Vừa rồi trước khi đi bọn em đã dọn dẹp một lượt rồi, đừng nói là rác, đến vỏ hạt dưa cũng không có.” “Chắc chắn là do mấy người bên lớp A6, cố ý ném rác sang lớp mình vì muốn lớp mình bị trừ điểm.” “Đê tiện!” Lớp A6 đương nhiên là không thể chấp nhận: “Lớp chúng tôi đã thắng rồi, cần gì phải vứt rác sang lớp mấy người?” “Công tác vệ sinh của lớp mình không tốt, lại còn đổ lên đầu người khác.” “Dù có bị trừ điểm vệ sinh hay không thì lớp mấy người vẫn thua, Đàm Duyệt Nhiên, xin lỗi đi!” …… Ninh Thư nhíu mày, tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra. Có đội cờ đỏ đi chấm điểm vệ sinh của các lớp, nói là cờ đỏ toàn khối nhưng lại thành cờ đỏ của lớp A1. Lớp A1 không những thành tích học tập tốt, mà đến công tác vệ sinh cũng rất chỉn chu, điều này Ninh Thư không thể không thừa nhận. Theo lý mà nói, thì lớp A1 không thể bị trừ điểm vệ sinh, thường ngày bọn họ đều chủ động giữ gìn vệ sinh trong lớp sạch sẽ, không có lý gì vào thời khắc quan trọng này lại lơ là được. Nhưng để cô phải thừa nhận rằng chính lớp A6 hãm hại lớp A1 thì hiển nhiên là không thể, lớp A6 đã thắng rồi, cơ bản là không cần làm vậy. Nếu thực sự có người ném rác sang lớp A1 thì chỉ có thể trong lúc cô và Tần Nguyệt Hương thi ném bóng sắt, lúc đó học sinh hai lớp đều kéo hết xuống dưới nên có người nhân cơ hội đó ra tay. Mục đích của người này là gì, có phải sợ cô sẽ thua Tần Nguyệt Hương trong phần thi ném bóng sắt hay không? Dù sao thì thắng bại cũng phụ thuộc hoàn toàn vào môn thi đấu đó. Ninh Thư quay đầu lại, thấy Nghiêm Kiều đang đứng cách đó không xa, trong lòng đột nhiên nhói lên. Cô tin anh không phải loại người như vậy, nhưng hai ngày qua dường như anh có chút mất kiểm soát. Cũng giống như việc cô tin rằng anh không phải kiểu người tùy tiện theo dõi chuyện riêng tư của người khác, nhưng anh vẫn làm. Ninh Thư đã đọc rất nhiều truyện ngôn tình trong và ngoài nước, trong sách có nói tình yêu có thể khiến con người ta không còn giống bản bản thân họ nữa, mất lý trí, khiến đầu óc điên đảo. Cô không phải là người thích tự luyến, nhưng mắt cô cũng chẳng mù, cô biết rằng Nghiêm Kiều thích cô, rất thích cô. Vì vậy, cô nguyện ý thận trọng hơn với tình cảm của mình và với cả anh. Nếu không bắt đầu thì thôi, còn một khi đã bắt đầu thì chính là xác định cả đời. Vốn dĩ Tần Nguyệt Hương đã định xin lỗi, nhưng vừa nghe thấy thông báo cô ta lập tức cho rằng lớp mình bị học sinh lớp A6 hãm hại. Tần Nguyệt Hương: “Điểm vệ sinh trừ thì cũng đã trừ rồi, nếu như bị phát hiện cố tình chơi xấu, thì có thể bị hủy kết quả trong đại hội thể thao.” Có học sinh lớp A6 nói: “Nói không chừng chính là người trong lớp A1 tự ném rác vào lớp mình, để đổ tội gian lận cho lớp chúng tôi, khiến chúng tôi bị hủy kết quả, để giành lấy chiến thắng.” Đối với học sinh lớp A6 thì đây chính là suy đoán hợp lý nhất: “Đê tiện!” “Thực sự đáng khinh!” “Tôi ở tận trên sân khấu cũng nghe thấy tiếng cãi vã của mấy người.” Chủ nhiệm Đào không biết tới từ lúc nào, ông ấy chắp tay sau lưng, sắc mặt hơi trầm xuống: “Hai giáo viên theo tôi vào phòng giám sát.”