Chào em, cô giáo của tôi
Chương 20 : trăm phương ngàn kế
Ninh Thư mở cửa phòng bao đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: “Cặp sách, cặp sách nào?”
Cô nói thêm vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó quay sang nói với Nghiêm Kiều: “Tôi quay lại văn phòng một lát, cặp sách của Trịnh Nam đang để ở đó, bài tập cuối tuần của em ấy đều để trong cặp.”
Bất luận thế nào cũng không thể trì hoãn việc học sinh làm bài tập, trong kỳ thi đại học, từng chi tiết nhỏ cũng có thể biến thành điểm số. Ninh Thư gọi cho Trịnh Nam một lần nữa và yêu cầu cậu trở lại văn phòng mình để lấy lại cặp sách. Nhưng gọi rất nhiều lần mà không có ai nhấc máy. Nghiêm Kiều đi cùng Ninh Thư quay lại văn phòng, Ninh Thư nhặt cặp sách của Trịnh Nam lên, khóa kéo trên cặp sách không kín nên một chiếc hộp màu đen đã rơi ra ngoài. Khi rơi xuống đất, chiếc hộp tự động mở ra, để lộ ra chiếc cà vạt và một tấm thiệp chúc mừng. Bên trên chỉ có duy nhất một dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật ba.
Ngày là hôm nay.
Tất cả những điều khó hiểu và bất hợp lý đều có thể lý giải vào lúc này, Ninh Thư gói lại hộp quà và bỏ vào cặp sách của Trịnh Nam, sau đó quay lại nói với Nghiêm Kiều: “Tôi đến nhà Trịnh Nam một chuyến, để đưa cho em ấy cái này.”
“Tôi đưa cô đi.” Nghiêm Kiều nhìn thời gian: “Muộn thế này rồi một mình cô đến nhà học sinh nam không thích hợp cho lắm.”
Nhà của Trịnh Nam ở trung khu biệt thự cao cấp, an ninh rất nghiêm ngặt, nói không có gia chủ thì không được vào. Ninh Thư đành phải gọi điện cho Trịnh Nam, nhưng sau vài cuộc gọi vẫn không có ai trả lời, lúc này cô bắt đầu có chút lo lắng. May mắn thay có thể gọi được cho ba của Trịnh Nam, đối phương nói mình đang trên đường trở về thành phố Đông Li, một tiếng nữa sẽ tới nhà và nhờ bảo vệ mở cổng cho Ninh Thư vào, nhờ Ninh Thư chăm sóc Trịnh Nam một chút.
Giọng nói của ba Trịnh Nam còn khá trẻ, nhưng hơi nghiêm nghị, có lẽ rất tức giận với biểu hiện ở trường của Trịnh Nam, tuy đang nói chuyện với giáo viên nhưng có thể nghe ra đối phương đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình.
Ninh Thư không nói tới chuyện món quà sinh nhật, vì đó là chuyện giữa hai cha con họ.
Nghiêm Kiều khoác cặp sách của Trịnh Nam trên vai, đi cùng Ninh Thư vào nhà cậu, vừa đi vừa hỏi: “Khi còn đi học cô có từng nổi loạn như Trịnh Nam không?”
“Không có, lúc đi học tôi rất ngoan, đừng nói đến chuyện yêu sớm như Trịnh Nam, đến cả trốn tiết cũng không.” Nụ cười của Ninh Thư rất ngoan ngoãn, cô luôn nhìn mọi người với đôi mắt đen sáng ngời, giống như đứa trẻ đang chờ đợi được khen: “Tôi chưa bao giờ để ba mẹ phải lo lắng.”
Nghiêm Kiều cau mày nhìn hàng cây cao thấp trong màn đêm bên ngoài.
Một lúc sau, anh nói: “Vậy chắc cô cũng ít bị ăn đánh nhỉ.”
Ninh Thư giơ tay đấm mạnh lên cánh tay Nghiêm Kiều: “Anh không khen “Con nhà người ta” thì thôi, lại còn muốn đánh tôi à?”
Nghiêm Kiều: “Vậy ba mẹ cô có đánh cô không?”
Ninh Thư cúi đầu, đá hòn đá nhỏ dưới đất: “Không có, vì tôi chưa phạm sai lầm bao giờ.”
Ninh Thư chỉ vào căn biệt thự trước mặt, xem lại số nhà: “Chính là căn này.”
Cả căn nhà sáng đèn, nhưng hoàn toàn yên tĩnh. Ninh Thư bấm chuông cửa, cửa tự động mở ra, khi cô đến cửa phòng khách, Nghiêm Kiều mới đưa cặp sách trên tay cho Ninh Thư: “Tôi ở đây đợi cô, có việc gì thì gọi tôi.”
Nói xong, anh quay người ngồi trên bậc cửa, lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa, không nhìn Ninh Thư thêm một lần nào nữa.
Ninh Thư đứng trên bậc thềm, nhìn bóng lưng Nghiêm Kiều, thấy dấu vết của phiền não từ anh, như thể có điều gì đó rất buồn đang quấy rầy anh vậy.
Ninh Thư quỳ gối xuống, vỗ vỗ vai Nghiêm Kiều, giọng nói dịu dàng đi vài phần: “Anh sao thế?”
Ngay cả âm thanh cuối câu cũng vui vẻ một cách hiếm hoi, như đang dỗ dành anh vậy.
Nghiêm Kiều: “Không sao, cô vào trong trước đi, ở ngoài này toàn khói thuốc.”
Ninh Thư đi vào phòng khách, thấy đèn trong nhà đều bật sáng, nhưng không có bất kỳ tiếng nói nào. Ngôi nhà càng lớn, sự vắng lặng càng hiện rõ. Ninh Thư đã dạy học được năm năm, học sinh như vậy cô cũng gặp nhiều, Trịnh Nam không phải trường hợp duy nhất và chắc chắn chẳng phải trường hợp cuối cùng. Cha mẹ các em ấy rất bận rộn, không có thời gian dạy bảo con em họ. Tuổi dậy thì là độ tuổi nhạy cảm nhất, chúng luôn làm nhiều điều chỉ để thu hút được sự chú ý.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lên lầu gọi to: “Trịnh Nam.”
Không có ai đáp lại.
Ninh Thư: “Cặp sách của em cô đang cầm, cô đếm đến ba, nếu không xuất hiện cô sẽ ném đi đó.”
Cửa một căn phòng trên tầng hai bị đẩy ra, Trịnh Nam mặc trên người bộ đồ ngủ, liếc nhìn cặp sách trên tay Ninh Thư: “Cô cứ vứt đi.”
Ninh Thư thấy đèn trong phòng Trịnh Nam đã tắt, xung quanh sáng bao nhiêu thì căn phòng đó tối bấy nhiêu.
Cô nâng cặp sách trên tay lên: “Không phải quà sinh nhật của ba em vẫn còn trong đây sao? Nói vứt là vứt à?”
“Không phải cô cố ý nhìn đâu, là vô tình thấy nó thôi.”
Trịnh Nam đi dép lê xuống lầu, dựa vào tay vịn cầu thang, đứng từ xa nhìn Ninh Thư: “Dù sao thì hôm nay ông ấy cũng không về được, ngày mai sẽ chẳng phải là sinh nhật ông ấy nữa rồi, mòn quà này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Giống hệt với những gì Ninh Thư đoán: “Vì vậy, hai ngày nay em đã làm đủ chuyện, chỉ vì muốn ba em về nhà, để em tổ chức sinh nhật cho ông ấy?”
Trịnh Nam không lên tiếng.
Ninh Thư nói tiếp: “Cô tin nếu em nói thật rằng em muốn ông ấy về nhà để em tổ chức sinh nhật cho ông ấy, thì ông ấy nhất định sẽ về.”
Trịnh Nam nâng cằm: “Nếu nói thật có ích thì em cần gì phải cố tình mắc lỗi.”
“Được, còn ý thức được những gì mình đã làm.” Ninh Thư gọi Trịnh Nam tới ghế sofa: “Ra đây ngồi cho đàng hoàng, cô muốn nói chuyện tử tế với em.”
Trịnh Nam rót một ly nước đưa cho Ninh Thư, biết mình đã làm sai nên cậu cúi đầu không dám lên tiếng.
Ninh Thư liếc nhìn di động của Trịnh Nam trên bàn cà phê: “Hôm qua mời các bạn tới nhà hàng ăn tối, sau đó cố ý nói rằng bị trộm mất điện thoại và ví tiền, để Quản lý nhà hàng báo cảnh sát, sau đó gọi cho ba em, nhưng không ngờ lớp trưởng lại gọi cho cô đúng chứ?”
Trịnh Nam kinh ngạc: “Cô Ninh, tại sao cô lại biết việc em giấu ví và điện thoại đi ạ?”
Biệt danh của Ninh Thư ở trong lớp là bà già Ninh, bởi vì nhiều học sinh cảm thấy cô không bao giờ hiểu được bọn họ, giữa hai bên có khoảng cách thế hệ vô cùng sâu sắc. Trịnh Nam không ngờ rằng Ninh Thư trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu bản thân mình.
Ninh Thư: “Đừng há miệng to như vậy, trước đây cô là một học bá đó, thông minh hơn mấy đứa nhiều.”
“Đừng nghĩ rằng các em làm gì trong lớp cô đều không thể biết.”
Trịnh Nam cúi đầu, không nói gì, biểu thị cậu đã thừa nhận chuyện mình cố ý giấu điện thoại và ví đi.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Trịnh Nam: “Thành tích lúc cao lúc thấp, yêu sớm, có phải cũng là em cố ý làm vậy.”
Người sáng tạo nhất mà cô từng gặp cũng chẳng làm đến mức như Trịnh Nam.
Trịnh Nam thấp giọng nói: “Cô Ninh, đã ba tháng rồi em chưa gặp ba, cả căn nhà này chỉ có một mình em, nó chẳng khác gì chiếc quan tài.”
Ninh Thư: “Tuy là vậy, nhưng bất luận lý do là gì, yêu sớm cũng là không nên.”
Trịnh Nam đột nhiên thay đổi lời nói: “Em không có yêu sớm.”
Ninh Thư cảm thấy buồn cười: “Nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy em và Đàm Duyệt Nhiên ở sân vận động.”
Trịnh Nam giải thích: “Đó là bởi vì bạn ấy muốn hẹn hò với Nghiêm Lễ, nhưng không được, nên cố ý gọi em ra để kích thích Nghiêm Lễ.”
Ninh Thư nghĩ tới bức thư tình mà cô nhìn thấy trong lớp, lần trước Nghiêm Lễ cũng nói như vậy, nói rằng Đàm Duyệt Nhiên viết thư tình cho cậu vì muốn kích thích ai đó.
Ninh Thư bị cảm xúc của những đứa trẻ này làm cho chóng mặt: “Nói rõ ràng hơn đi, rốt cuộc chuyện là thế nào.”
Trịnh Nam lại nói: “Đàm Duyệt Nhiên thích Nghiêm Lễ và viết cho cậu ấy một bức thư tình, nhưng đối phương lại phớt lờ bạn ấy, nên đã hẹn em để kích thích Nghiêm Lễ.”
Ninh Thư: “Sau đó em liền tương kế tựu kế, để cô hiểu lầm rằng em đang yêu đương, rồi gọi điện cho ba em, bắt ba em phải về nhà, cuối cùng là tổ chức sinh nhật cho ông ấy, đúng không?”
Trịnh Nam: “Đại khái là như vậy ạ.”
Ninh Thư bối rối thực sự, một lần nữa cô lại cảm nhận được khoảng cách thế hệ giữa mình và học sinh. Nhất là Đàm Duyệt Nhiên, để nghĩ ra được việc này không biết cô nhóc đã phải đọc bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết rồi.
Ninh Thư nhìn dáng người gầy gò của Trịnh Nam: “Đừng có nói với cô là ngày nào ở nhà em cũng không ăn cơm đó nhé.”
Trịnh Nam nhỏ giọng nói: “Một người không muốn ăn ạ.”
Cậu không muốn mỗi ngày đi học về lại phải bước vào căn nhà lạnh lẽo không có tiếng người này, vì vậy mới luôn tìm đủ lý do để được ở cùng Ninh Thư, cố ý để bạn học chốt cửa nhốt mình trong lớp, cố tình giả vờ không mang chìa khóa.
Trịnh Nam: “Cô Ninh, em không cố ý lừa cô đâu ạ.”
Ninh Thư tức đến bật cười: “Cái gì, lừa người khác có phân biệt cố ý với không có ý nữa cơ à?”
Trịnh Nam ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Ninh Thư: “Trong lớp, trước giờ em chưa từng gọi biệt danh của cô, ngay từ đầu em đã biết cô là một giáo viên tốt rồi ạ.”
Giọng điệu Ninh Thư nghiêm túc: “Vậy nên người tốt mới dễ bị lừa phải không?”
Thực ra trong lòng cô đã không còn giận nữa rồi, bởi vì học sinh của cô nói cô là một giáo viên tốt. Ninh Thư luôn là người dễ dỗ dành như vậy, cũng chẳng bao giờ để bụng.
Ninh Thư thở dài: “Ba em sắp về tới nhà rồi, việc mấy hôm nay cô sẽ nói lại cẩn thận với ông ấy.”
Ninh Thư đứng dậy đi ra phía cửa, Trịnh Nam cũng đi theo cô, mấy lần định mở miệng níu kéo cô ở lại.
Ninh Thư mở cửa, quay đầu lại nhìn Trịnh Nam, kết luận: “Thứ nhất, trả lại số tiền hôm nay cho thầy Nghiêm. Thứ hai, nhất định phải lọt vào top 5 đầu lớp ở kỳ thi tiếp theo. Thứ ba, không có thứ ba nữa, em và Đàm Duyệt Nhiên lợi dụng lẫn nhau, nên không ai nợ ai cả, kẻ tám lạng người nửa cân.”
Cuối cùng, Ninh Thư nói thêm: “Ăn uống cho cẩn thận.”
Ninh Thư quay đầu lại, thấy ngoài cửa có thêm một người, dựa vào dáng vẻ và cách ăn mặc thì chắc hẳn là ba của Trịnh Nam, đây cũng là lần đầu tiên Ninh Thư gặp vị phụ huynh như rồng thần chỉ thấy đầu không thấy được đuôi này, cô lịch sự nở nụ cười: “Chào ba Trịnh Nam.”
Trịnh Lực Tân gật đầu với Ninh Thư: “Xin chào cô giáo Ninh.”
Ninh Thư đeo túi xách lên vai: “Hôm nay cũng muộn rồi, chúng ta sẽ nói chuyện về tình hình của Trịnh Nam sau.”
Trịnh Lực Tân: “Cô giáo vất vả rồi, để tôi bảo tài xế đưa cô về nhà.”
Ninh Thư nghiêng đầu nhìn Nghiêm Kiều đang đứng một bên, cười đáp: “Không cần đâu, tôi có người đưa về rồi.”
Nghiêm Kiều cầm lấy túi xách của Ninh Thư, như đánh dấu chủ quyền: “Tôi đưa cô ấy về.”
Trịnh Lực Tân vội vàng gật đầu với Nghiêm Kiều: “Hai thầy cô vất vả rồi.”
Ninh Thư quay đầu lại liếc nhìn Trịnh Nam đang đứng ở cửa, cậu muốn nhìn ba nhưng lại không dám, cô nói với Trịnh Lực Tân: “Đứa nhỏ đã đợi anh lâu lắm rồi.”
Trịnh Nam nghiêng đầu sang một bên, không biết đang bối rối, hay nổi loạn, tất cả sự bướng bỉnh, tức giận đều đang tích tụ trên gương mặt cậu. Cậu quay lưng bỏ đi mà không thèm chào ba.
Giọng điệu Trịnh Lực Tân có chút tức giận: “Thầy cô còn chưa đi mà con đã vào nhà rồi, có biết lễ phép là gì không hả?”
Vốn dĩ khi đang đi làm anh ta nhận được tin từ cô giáo báo rằng con trai mình yêu đương sớm, học lực sa sút, nên đang ôm sẵn một bụng tức.
“Thực xin lỗi, cô giáo Ninh, đứa nhỏ không hiểu chuyện, sau này tôi sẽ bảo ban lại cháu nó.”
Ninh Thư liếc nhìn vào nhà, khựng lại một chút, rồi đột nhiên nói với Trịnh Lực Tân: “Chúc mừng sinh nhật anh.”
Trịnh Lực Tân sửng sốt, dường như hiểu ra điều gì đó: “Cảm ơn cô giáo Ninh.”
Vừa đi ra ngoài cổng, Ninh Thư quay đầu lại thấy Trịnh Lực Tân đứng ở cửa phòng khách một lúc lâu, không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Trịnh Nam trên lầu hai. Bởi vì Trịnh Nam không phải yêu đương sớm, nên sự việc đã được giải quyết một cách dễ dàng, Ninh Thư cũng trút được tảng đá lớn trong lòng.
Trong lúc cãi nhau với Tần Nguyệt Hương, cô ta nói rằng Trịnh Nam đã lợi dụng Đàm Duyệt Nhiên, còn Ninh Thư lại nói Đàm Duyệt Nhiên lợi dụng Trịnh Nam, cả hai đều kiên quyết bảo vệ quan điểm cùng học sinh của mình.
Một giáo viên đi tới: “Trong việc yêu sớm này, không thể trách Trịnh Nam cũng không thể trách Đàm Duyệt Nhiên, mà nên trách Nghiêm Lễ.”
Cả Ninh Thư và Tần Nguyệt Hương hiếm khi đồng nhất ý kiến, cùng nhau nói: “Không được!”
Nghiêm Lễ của chúng tôi chỉ vì quá đẹp trai lại học giỏi nên thường được các cô gái nhìn trúng, em ấy không làm gì sai cả.
Chủ nhiệm Đào đang trong văn phòng cách đó không xa, vừa nghe thấy hai chữ “Yêu sớm” liền phi đến như một cơn gió, vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện gì thế? Trong trường vẫn còn trường hợp yêu sớm nào mà một “sát thủ tình ái” như tôi không biết à?”
Tần Nguyệt Hương lén lút đảo mắt, cầm sách lên lớp, cô ta không giống chủ nhiệm Đào và Ninh Thư, không có hứng thú bắt học sinh vi phạm nội quy, luôn coi học sinh như bạn bè.
Ninh Thư giải thích vấn đề một cách ngắn gọn với chủ nhiệm Đào, rồi kết luận: “Yêu thầm thì có, nhưng thực sự yêu đương thì không, không ảnh hưởng gì đến danh hiệu “Sát thủ tình ái” của ngài đâu ạ.”
Chủ nhiệm Đào sắp xếp lại manh mối trong đầu: “Đàm Duyệt Nhiên thích Nghiêm Lễ, vì để kích thích Nghiêm Lễ nên rủ Trịnh Nam hẹn hò ở sân vận động, Trịnh Nam biết rõ điều đó cuối cùng tương kế tựu kế cùng hẹn hò với Đàm Duyệt Nhiên.”
Ninh Thư: “Đúng, chính xác là như vậy, cái tuổi này đúng là khó lường, luôn tự cho mình là đúng.”
Chủ nhiệm Đào với tư cách là một “Sát thủ cao cấp” không quá hiểu tâm tư của thiếu nữ, thấy Ninh Thư đang ngây ra như khúc gỗ, liền nhắc nhở cô: “Cô giáo Ninh, cái này cô không hiểu rồi, đây không phải tự cho mình là đúng.”
Ông ta lấy ra một cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình, trên bìa có một dòng thư pháp viết tay:《Nhận thức hành động đặc thù của yêu sớm》.
Sau đó lật đến một trang, rồi tiếp tục nói: “Tôi chuẩn bị đọc bản tổng kết bắt lũ nhóc yêu đương sớm trong năm ngoái, cô nhớ rõ lấy.”
Ninh Thư giật mình trước tuyệt chiêu của chủ nhiệm Đào, nên không thể không nghe, thậm chí còn muốn lấy một cuốn sổ tay ra để ghi lại.
Chủ nhiệm Đào đọc với giọng điệu du dương: “Tình yêu, càng hướng lòng, càng nỗ lực, càng cảm động.”
Ninh Thư chưa từng thích người đàn ông nào, cũng chưa từng được thích, nên không thể hiểu nổi loại cảm xúc này.
Cô chỉ có thể bày tỏ sự ghen tị: “Cảm giác rất giống với những gì viết trong tiểu thuyết.”
Một tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy chắc sẽ không bao giờ xảy đến với cô.
Chủ nhiệm Đào: “Những gì vừa nói đã nhớ được chưa?”
Ninh Thư gật đầu: “Nhớ rồi.”
Chủ nhiệm Đào có vẻ không yên tâm: “Cô nói lại xem nào.”
Ninh Thư: “Hả?”
“Tình yêu, càng hướng lòng, càng nỗ lực, càng cảm động.”
Chủ nhiệm Đào hài lòng gật đầu, trong số những giáo viên ở trường, ông ta thích nhất là Ninh Thư, vì cô phối hợp làm việc với ông ta rất tốt và quan điểm giáo dục của hai người cùng giống nhau. Chủ nhiệm Đào thường nghĩ rằng, sau này ông ta nghỉ hưu, nhất định sẽ truyền lại chiếc ghế chủ nhiệm cho Ninh Thư, giao cho người khác ông ta không yên tâm.
Chủ nhiệm Đào cất cuốn sổ đi, chợt nhớ ra điều gì đó: “Hôm đi bắt mấy học sinh yêu sớm, có phải chúng ta đã gặp thầy Nghiêm và cô Tần ở đó không?”
“Đúng vậy, hôm đó chẳng phải là thầy Nghiêm đưa tôi tới phòng y tế sao.” Ninh Thư nói tiếp: “Cô giáo Tần tưởng rằng hôm đó là ngày trực ban của cô ta và thầy Nghiêm, Thầy Nghiêm lại không hay biết gì nên cũng đến đó.”
Cô còn giữ lại thể diện cho Tần Nguyệt Hương, nên không nói ra từ lừa dối, theo như Nghiêm Kiều nói thì anh bị Tần Nguyệt Hương lừa tới đó, không biết tối hôm ấy không phải là ca trực ban của anh.
Chủ nhiệm Đào suy nghĩ một hồi: “Không thể nào, hôm đó trước khi tan học thầy Nghiêm đã tới tìm tôi, cậu ấy cũng có xem qua danh sách trực ban rồi mà.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
42 chương
87 chương
91 chương