Sắc mặt rạng rỡ, tràn đầy năng lượng, trên mặt mang theo nụ cười yêu kiều, luôn luôn lộ ra vẻ hạnh phúc, rất động lòng người. Nhìn cô như vậy, Lãnh Phi cũng cảm thấy cao hứng thay cho bọn họ. “Tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?” Cô vén tóc ra sau tai. Người phục vụ mang một tách trà tới, cô nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn. Bây giờ, dường như cô đã không còn cảm thấy khó chịu, với những lời chỉ chỏ sau lưng nữa rồi. Cô chỉ sợ để cho anh bị ủy khuất. “Tôi là gạt tổng thống đi ra ngoài.”Lãnh Phi nhìn cô, từ từ khuấy tách cà phê trước mặt: “Hẳn là Hạ tiểu thư biết chuyện các hạ định xin từ chức đi.” “Đúng là anh ấy có đề cập chuyện này với tôi.” “Lần này tôi tới, là hy vọng cô có thể khuyên nhủ các hạ đợi ba bốn năm sau đi. Hạ tiểu thư, xin cô hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi biết Tổng thống tiên sinh là muốn cho cô và tiểu thiếu gia một cuộc sống bình yên. Đơn cử như chuyện lần trước, nếu không phải vì thân phận Tổng thống của các hạ, thì cô cũng sẽ không bị cuốn vào, quả thật là tổng thống vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, cảm thấy đã không bảo vệ cô tốt. Cộng thêm, bây giờ dân chúng đang giương giọng phản đối chuyện kết hôn của cô và Tổng thống tiên sinh. Tuy tổng thống không màng đến danh lợi mà từ chức, chính là vì muốn có thể không cần quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ người nào, mà quang minh chính đại cưới cô. Nhưng là, bây giờ là lúc quốc gia chúng ta đang thi hành những chính sách mới, vì thế đây cũng là lúc quốc gia cần ngài ấy nhất. Biên giới các nước láng giềng vẫn luôn e ngại ngài ấy, nên không dám thừa cơ hành động, nhưng nếu như trong lúc này mà thay đổi nhà lãnh đạo, thì chỉ sợ thế cục sẽ đại loạn.” Hạ Thiên Tinh ngồi ở đó, nghe Lãnh Phi nói rất nhiều. Thật ra thì, cô cũng không hiểu nhiều lắm về tình hình chính trị, nhưng mà, với thân phận là một người dân bình thường, cô cũng nhận thức được rằng, nếu như anh nửa đường rút lui, thì sẽ là sự thiệt thòi lớn cho dân chúng. Nếu chỉ vì cô, mà khiến cho dân chúng mất đi một vị lãnh đạo xuất sắc như vậy, thì tất nhiên là cô không gánh nổi phần tội này rồi. Cuối cùng, Lãnh Phi đưa cô trở về phủ Tổng thống. Hạ Thiên Tinh mang theo tâm sự nặng nề mà trở về. Sau khi ăn cơm tối cùng con xong, thì cô ở trong phòng dạy con những chương trình học còn lại. Từ trước đến nay cô đều dạy con học rất dễ dàng, cô không cần dạy con nhận biết những con số, chỉ đơn giản dạy cậu viết chữ là được rồi. Khi Hạ Đại Bạch đang nghiêm túc cầm giấy bút viết chữ, thì cô cầm điện thoại di động dùng mạng 4G để tìm kiếm những video cũ của Bạch Dạ Kình trong quá khứ. Từ những video đầu tiên khi anh lên diễn thuyết trong cuộc bầu cử, với bài phát biểu đầy nhiệt huyết, càng về sau mỗi lần anh tham gia các cuộc hội đàm thì phong thái càng ngày càng tự tin và khí tức càng mạnh mẽ. Người đàn ông này, sinh ra đã thuộc về vũ đài chính trị. Sao cô có thể vì cuộc sống bình thường, mà bóp chết chí hướng và hoài bão của anh, cô có tài đức gì? “Đại Bảo, mẹ đang nghĩ gì vậy?”Hạ Đại Bạch dựa đầu nhỏ vào bàn, liếc mắt nhìn màn hình trong tay cô, rồi sau đó, cười phụt ra tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Đúng là không tiền đồ, lúc nào cũng si mê nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch, chậc chậc.” “Con chuyên tâm viết tốt chữ của con đi.”Hạ Thiên Tinh cầm bút chì gõ xuống đầu nhỏ của cậu. Ở đây một lát, dưới lầu, truyền tới xe tiếng nổ. Cô đứng dậy, vén màn cửa sổ lên nhìn ra phía ngoài. Trong màn đêm u tối, mấy chùm ánh sáng chói mắt xuyên thấu bóng tối, chiếu sang, xuyên qua bầu trời đêm. Đột nhiên, cũng chiếu vào mắt cô. Cô cất điện thoại di động đi, bỏ vào trong túi áo ngủ: “Mẹ đi xuống, con viết chữ cho tốt vào, lát nữa mẹ sẽ tới kiểm tra.” Lúc cô nói, nụ cười thật sâu, đầy vẻ xuân ý rạo rực, trái tim cũng đã sớm bay xuống dưới tầng rồi. “Đại Bảo...” Hạ Đại Bạch kéo kéo ống tay áo của cô, dẩu cái miệng nhỏ, đôi mắt to tròn rất không vui mà trừng cô. “Sao vậy? “ “Mẹ nói thật cho con biết đi.” “Ừ?” Hạ Đại Bạch lại mắt lại: “Bây giờ ở trong lòng mẹ, có phải là địa vị của tiểu Bạch còn cao hơn so với con hay không? Có phải mẹ càng thích tiểu Bạch hơn hay không?” Hạ Thiên Tinh giật mình trong giây lát, dở khóc dở cười. Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cậu: “Sao vậy, con ghen à?” Hạ Đại Bạch tức giận dẩu cái miệng nhỏ, lấy tay cô xuống: “Cắt ~ con không thèm ghen.” Cái dáng vẻ ngạo kiều kia, giống với cha cậu y như đúc. Cậu khịt khịt cái mũi nhỏ, ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm bút vẽ hai đường ở trên quyển sổ, mạnh miệng nói: “Chẳng liên quan, sau này, con sẽ đi tìm vợ, đến lúc đó, con sẽ tìm 10 người vợ, mười người đều thích con.” “...” 10 vợ? Vậy có chắc chắn là không xảy ra đại chiến gia đình không? Hạ Thiên Tinh thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh tượng đó. Hẳn sẽ rất náo loạn đi. “Nếu con không ghen, vậy mẹ đi xuống đây ~” Cô kéo cửa ra. “Đi xuống đi, xuống cho con đỡ phiền.” Hạ Đại Bạch không thèm ngẩng đầu lên, giống như là phiền não mà vẫy tay. Cô cười cười, đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa lại, còn thò đầu nhìn vào bên trong, sau đó, lại chạy vào, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch ba cái. Tay đang viết của Hạ Đại Bạch hơi dừng lại, chân mày vừa mới nhăn tít lại, giờ đã hơi thả lỏng ra. Cô xoa xoa đầu nhỏ tròn trịa của cậu: “Không được phép ghen, ba mẹ yêu con nhất.” Lúc này, chân mày của Hạ Đại Bạch mới hoàn toàn buông lỏng, cậu sờ sờ cái mũi nhỏ: “Cái này còn tạm chấp nhận được ~ “ Sau khi dỗ con xong, lúc cô đi ra, thì Bạch Dạ Kình đã lên tới. Anh cởi áo khoác trên người ra, trên người mặc cái áo len mà cô mua cho anh. Dường như là dáng vẻ có chút mệt mỏi, tay anh đang xoa xoa mi tâm. Hạ Thiên Tinh nhìn thấy cái bộ dáng kia, liền cảm thấy đau lòng. “Có phải là anh rất mệt mỏi hay không?” Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, thấy cô, vẻ mỏi mệt trên mặt đã tiêu tán hơn rất nhiều. Anh vô thức đưa tay ra với cô. Cô cong cong môi, nắm lấy tay anh. “Đại Bạch đâu?” “Con đang ở trong phòng làm bài tập, em đã giao bài tập cho con.” Anh khẽ vuốt cằm, đi vào trong phòng. Hạ Thiên Tinh đi vào theo anh, cởi cà vạt của anh xuống rồi cất vào phòng thay đồ. Cả người anh mệt mỏi tựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, ánh đèn trong phòng chiếu vào gương mặt của anh, lúc này, vành đen dưới mắt của anh nhìn càng thâm hơn. Cô cảm thấy rất đau lòng. 6 giờ sáng đã phải ra khỏi cửa, buổi tối thì đến 9 giờ mới trở về. Cuộc sống cứ liên tục như vậy, ngày này lặp lại ngày kia không có điểm dừng. Thật ra thì, cô cũng là người rất ích kỷ. So với cuộc sống bận rộn phải mang thêm bao gánh nặng, thì cô chỉ muốn anh có một cuộc sống đơn giản mà bình yên. Hơn nữa, thân ở địa vị cao, như lý bạc băng(*). Ngoại trừ luôn phải lo lắng cho sự an toàn và tính toán từng hành động ra, thì mỗi cái giơ tay nhấc chân đều bị người người chú ý, có hành động nào hơi quá mực, thì lại phải đối mặt với những cuộc họp luận tội tàn khốc nhất. Người ngoài chỉ nhìn thấy sự chói lọi của anh, chứ vĩnh viễn không biết, thật ra thì người đàn ông này cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, sẽ gặp khó khăn, sẽ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí cũng sẽ có lúc bị tổn thương. (*)Nằm trong câu: “如臨深淵,如履” Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng: như đi bên mép vực sâu,nhưgiẫm lên lớpbăngmỏng trên mặt nước), ý nói đến sự cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với một việc nào đó. “Sao vậy?”Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, anh từ từ mở mắt ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh thu hết vẻ đau lòng của cô vào trong mắt. Hạ Thiên Tinh cảm thấy chóp mũi ê ẩm, cô lắc đầu, đặt cái ghế lên trên ghế salon: “Anh cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, em đi mở nước cho anh, khi nào được thì em sẽ gọi anh. Tắm xong sẽ thấy thoải mái hơn.” &