Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 43 : Tiểu Bạch thật đáng thương
Edit: May22
“Hai người các cậu có quan hệ gì vậy?” Trong phòng bếp, khi đang cùng Hạ Thiên Tinh chuẩn bị đồ ăn, Trì Vị Ương rốt cuộc không nhịn được, hỏi.
“Quan hệ bạn bè.” Hạ Thiên Tinh thản nhiên trả lời.
“Chỉ là bạn bè mà cậu có thể dẫn đến chỗ của tớ, còn đặc biệt làm cơm cho anh ta, cậu nhìn tớ dễ bị lừa lắm sao?”
“Tớ được trở về bộ ngoại giao công tác đều nhờ anh ta.”
“Anh ta?” Trì Vị Ương hướng ra ngoài phòng bếp nhìn qua. Dư Trạch Nam đang ở bên ngoài xem TV, hắn lúc này không phải ngồi ở trước mặt Hạ Thiên Tinh, đáng ra có thể thoải mái xoay vặn thân mình, không cần phải giữ ý, nhưng ngược lại ngồi đến thẳng tắp, vô cùng có khí chất, ở trước mặt Trì Vị Ương đặc biệt có ấn tượng tốt.
“Giúp cậu trở về bộ ngoại giao không phải Tổng thống tiên sinh sao?”
Nhắc tới anh, Hạ Thiên Tinh lại nghĩ tới chuyện ở sân bóng, vẻ mặt xẹt qua một tia phức tạp. Cô lắc đầu, ngữ khí thanh đạm: “Cùng anh ta không liên quan.”
…………
Buổi chiều 6 giờ.
Bạch Dạ Kình lệnh cho Lãnh Phi đẩy lùi hoạt động bộ tài chính, sớm trở về tổng thống phủ.
“Tổng Thống tiên sinh, hiện tại có muốn ăn cơm không? Phòng bếp đã chuẩn bị xong.” Quản gia tiến lên hỏi.
Bạch Dạ Kình vén cổ tay áo sơmi, mắt nhìn đồng hồ, lãnh trầm hỏi: “Hạ tiểu thư đâu?”
“Hạ tiểu thư hiện tại còn chưa trở về.”
Anh nhíu mày, “Vậy chờ một chút.”
“Được.” Quản gia gật đầu. Hạ Đại Bạch lúc này ở nhà mặc áo lông xù xù, đi dép lê từ trên lầu xuống. Tiểu gia hỏa ngồi xuống sô pha, liếc mắt nhìn baba đang xem văn kiện, chỉ liếc mắt một cái liền đã nhận ra Tổng thống đại nhân giờ khắc này tâm tình đặc biệt đặc biệt kém.
“Baba.” Hạ Đại Bạch thật cẩn thận xích lại gần, hai chân gác ở trên bàn sô pha.
“Bỏ xuống.” Ánh mắt anh nhìn lướt qua Hạ Đại Bạch.
Tiểu gia hỏa ’ A ’ một tiếng cả kinh đem chân nhỏ trắng nõn từ trên sô pha thả xuống, xỏ lại vào dép lê.
“Tiểu Bạch, ba có phải hay không đang đợi Đại Bảo trở về nấu cơm cho ba?”
“…… Không phải!” Anh trầm khuôn mặt, phủ nhận.
“Thật không phải?”
“Con thật dong dài.” Người nào đó ghét bỏ nói.
Hạ Đại Bạch nhăn lông mày, “Nếu ba đang đợi Đại Bảo, thì đừng đợi. Đã trễ thế này, Đại Bảo nhất định đã quên phải làm cơm chiều cho ba.”
Bạch Dạ Kình sắc mặt càng thêm khó nhìn, tầm mắt ở trên văn kiện tạm dừng một chút.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi ăn cơm đi, được không? Được không?”
Bạch Dạ Kình lúc này mới ý thức được tiểu tử này đói bụng, gật đầu, phân phó: “Quản gia, chuẩn bị thức ăn!”
Kết quả, nhà ăn chỉ có Hạ Đại Bạch một mình gặm chân gà. Bạch Dạ Kình ngồi ở trên sô pha, lần thứ ba xem đồng hồ. Quản gia một lần nữa lại đây mời anh, “Tổng Thống tiên sinh, ít nhiều vẫn nên ăn trước một chút đi.”
“Không cần quan tâm tôi.”
“Tôi đã kêu phòng bếp hầm canh cho ngài, hay là bưng tới cho ngài thử xem?”
“Không cần,tôi không ăn.” Thấy anh kiên trì như vậy, quản gia cũng không nói thêm gì nữa, trầm mặc lui xuống.
…………
Lát sau. Trong nhà điện thoại vang lên. Người hầu vội vàng tiếp, rồi chuyển tiến đến nhà ăn, “Tiểu thiếu gia, là điện thoại của Hạ tiểu thư, nói là gọi cậu tới nghe.”
Điện thoại Hạ Thiên Tinh? Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn điện thoại, nghĩ nghĩ, liền cầm lấy, đang muốn đặt đến bên tai.
“Baba, Đại Bảo là kêu con nghe!” Hạ Đại Bạch vừa lúc ra tới, huỵch huỵch chạy tới. Bạch Dạ Kình sắc mặt trầm xuống, tức giận đem điện thoại đưa qua, “Ba là tới lấy đưa cho con.”
“Đúng không?” Hạ Đại Bạch tỏ vẻ thực hoài nghi.
Bạch Dạ Kình không nhìn Hạ Đại Bạch, khuôn mặt âm trầm, lên lầu.
………………
“Đại Bảo.”
“Đã tắm chưa?” Hạ Thiên Tinh ở bên kia hỏi.
“Vâng, đã tắm. Con hiện tại rất thơm nha.” Hạ Đại Bạch vừa nói, vừa cúi đầu, đưa cánh tay lên ngửi ngửi. “Đại Bảo, sao mẹ còn chưa về?”
“Mẹ tối nay không về được.”
“A? Mẹ buổi sáng hẹn hò cùng thúc thúc kia hiện tại còn muốn hẹn hò cả một đêm sao?”
“Đương nhiên không phải.” Hạ Thiên Tinh bật cười, “Tối nay Đại Bảo ở lại nhà mẹ nuôi qua đêm.”
“Thì ra là thế. Vậy nhớ bồi mẹ nuôi con thật tốt nha. Nhưng mà……” Hạ Đại Bảo nhớ tới cái gì đó, nâng mắt nhìn trên lầu, “Đại Bảo, mẹ đêm nay không trở về, baba cơm chiều chẳng phải là ngâm nước nóng?”
“Cái gì cơm chiều?” Hạ Thiên Tinh hồ nghi.
“Mẹ, không phải sáng sớm chuẩn bị mời baba bữa tối sao? Baba vẫn đang chờ, đến bây giờ còn chưa có ăn cơm tối đâu!” bây giờ đã hơn 7 giờ! Hạ Thiên Tinh càng không hiểu ra sao, “Mẹ cũng không có hứa chuẩn bị bữa tối cho baba con?”
“Không có? Chính là, là ba ba nói……”
“Mẹ buổi sáng chuẩn bị những cái đó, là làm để cùng thúc thúc hẹn hò ăn.”
A ô ~ giống như hiểu lầm rất lớn nha.
Baba thật là đáng thương nha ~
Đợi một ngày, kết quả…… Căn bản là là tự mình đa tình sao. Hạ Đại Bạch thời điểm đang cảm thấy đồng cảm với baba, chỉ nghe trong điện thoại truyền đến ’ cùm cụp ’ một tiếng vang thật mạnh.
Hạ Thiên Tinh sửng sốt.
Này hiển nhiên là người nào đó nghe được điện thoại.
Mà giờ phút này điện thoại lại không bị cắt đứt liên lạc.
Chỉ có thể là……
“Đại Bảo, giống như…… Ba ba vừa mới ở trên lầu nghe lén chúng ta nói chuyện điện thoại.”
“……”
Hạ Đại Bạch càng đau lòng thay ba ba.
Treo điện thoại liền gọi người: “Quản gia bá bá, quản gia bá bá!”
“Tiểu thiếu gia, có chuyện gì, làm sao vậy?”
“Ông nhanh kêu phòng bếp chuẩn bị vài món đưa lên lầu cho ba ba ăn đi, ba ba nhất định sẽ không xuống dưới đâu.”
Tự mình đa tình, chính là một chuyện rất mất mặt. Người sĩ diện như baba, khẳng định cảm thấy vô cùng vô cùng mất mặt, không dám xuống lầu.
Quản gia không biết nội tình, chỉ gật đầu: “Được, tốt. Ông liền chuẩn bị.”
……………………………………
Treo điện thoại, cùng Trì Vị Ương nằm trên lên giường, Hạ Thiên Tinh như thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ nghe lén điện thoại cô cùng với con trai nói chuyện.
“Tổng thống phủ tốt như vậy không ở, tự nhiên ở đây với tớ, cậu nghĩ gì vậy.” Trì Vị Ương cầm di động chơi trò chơi, ở bên tai cô lải nhải.
“Ghét bỏ tớ?”
“Tớ nào dám, đừng nói cậu muốn ở chỗ này một ngày, chính là ở cả tháng, hơn nửa năm tớ cũng không dám có ý kiến. Cậu chính là mẹ của con trai Tổng thống đại nhân. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, có phải hay không?”
“Ai nói tớ chỉ ở một ngày?”
Trì Vị Ương ngồi thẳng dậy, nhìn cô, “ Cậu thật muốn ở hơn nửa năm không đi?” Hạ Tinh Thần không nói chuyện, chỉ là ôm hai gối đầu có chút xuất thần.
Hôm nay xảy ra chuyện đó, ít nhiều vẫn không biết nên như thế nào trở về đối mặt với anh.
……………………
Bạch Dạ Kình không ăn cơm chiều, tức đến no rồi, làm gì có tâm tư ăn?
Cho nên, quản gia bưng đồ ăn đi lên, trong chốc lát sau lại mang y như vậy xuống lầu. Hạ Đại Bạch ở trong phòng trẻ hướng trong thư phòng nhìn, thật là rất đồng tình với baba. Cho nên, nghĩ đi rồi nghĩ lại, vẫn là tính toán liều chết đi ’ an ủi ’ baba một chút. Nhưng mà, thật là an ủi sao? Ở trên cửa thư phòng gõ hai cái, người bên trong không phản ứng. Hạ Đại Bạch cũng không khách khí, nói “Tiểu Bạch, con vào được không” liền trực tiếp đem cửa đẩy ra.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
32 chương
185 chương
9 chương
17 chương
64 chương