Nhóm dịch: Thất Liên Hoa. “Anh đang về sao?” Cô vội vàng hỏi. Tận lực khắc chế, nhưng giọng vẫn hơi khàn khàn. “Ừ.” Thanh âm của Bạch Dạ Kình cũng hơi khàn. Chỉ một chữ cũng khiến lòng Hạ Thiên Tinh đau như cắt. “Có sợ hay không?” Dừng hồi lâu, anh hỏi. Bốn chữ đó làm cho nước mắt Hạ Thiên Tinh không thể nào khống chế nữa. Cô cắn môi dưới, không dám để mình khóc thành tiếng. Hồi lâu, hít hít mũi, muốn nói ‘không sợ’, nhưng cổ họng giống như bị nhét cây bông vải vào, làm sao cũng không nói được một chữ. Sao cô có thể không sợ? Sợ những lời nói đó của dân chúng tổn thương anh, sợ những lời đó tổn thương con trai của bọn họ. Từng chữ từng chữ đều như đồ vật sắc bén, đâm thẳng vào lòng người. Nhưng cho dù cô không nói, Bạch Dạ Kình cũng cảm nhận được ưu tư của cô. Trong điện thoại, hai người, một khoảng thời gian dài không nói gì, chỉ có tiếng hô hấp ngày càng nặng nề. Sau một hồi, chỉ nghe anh mở miệng, giọng khàn khàn: “Thu xếp một ít hành lý, lát nữa Thụy Cương sẽ đến đón em.” Hạ Thiên Tinh thậm chí không hỏi một câu, anh định làm thế nào, Thụy Cương đón mình đi đâu. Cô tin tưởng anh và không muốn gây thêm bất cứ phiền phức gì cho anh. Chỉ ‘ừ’ một tiếng, không hỏi nhiều nữa. Cô chỉ tùy ý thu xếp một chút, Lan Đình phu nhân gọi đến, bà không hề hỏi một câu về chân tướng sự kiện năm năm trước, giọng ngưng trọng hỏi: “Chuyện này, bất kể là thật hay giả, tin tức hôm nay đối với Dạ Kình mà nói là trí mạng, hãy nghĩ cách thích hợp trước, thời gian này hai con nhất định phải tránh gặp mặt.” Sao Hạ Thiên Tinh không biết. Cúp điện thoại, lại có mấy cuộc điện thoại liên tiếp, trừ người Bạch gia, còn có Dư Trạch Nam, trong lòng Hạ Thiên Tinh rối bời, không nhận điện thoại nào. Thu xếp xong, Thụy Cương đã đến dưới lầu. “Hạ tiểu thư.” Thấy cô, Thụy Cương vội vã từ trên xe bước xuống, đi đến xách vali cho cô. Sắc mặt cũng ngưng trọng. Hạ Thiên Tinh rất muốn nở nụ cười đáp lại anh ta, nhưng cô phát hiện mình căn bản không thản nhiên được. Hôm nay, chỉ e cô cười lên còn khó coi hơn khóc. Cô ngồi vào sau xe, tầm mắt luôn rơi vào cảnh sắc bên ngoài, hồi lâu mới nặng nề hỏi: “Anh ấy vẫn khỏe chứ?” “Khá tốt.” Thụy Cương trả lời: “Chỉ là ngài ấy rất lo lắng cho cô.” Hạ Thiên Tinh cong môi: “Lần này, ở nước ngoài có phải rất cực khổ không?” Thụy Cương gật đầu: “Thật ra vì ngoại giao lần này có thể nhận được đột phá trước đó chưa từng có, có thể để cho hai nước hòa bình, Tổng thống tiên sinh rất bận rộn, mấy ngày đó gần như không chợp mắt.” Trong lòng Hạ Thiên Tinh ê ẩm, cười khổ: “Nhưng dân chúng hình như đều quên công lao của anh ấy.” Khổ cực của anh, không có ai nhắc đến, càng không có người nào cảm kích anh. Vì một tin tức không biết có thật hay không, mọi người đột nhiên đều biến thành phán quan, người người đả kích, muốn buộc tội anh, muốn anh vào tù. Cô không khỏi nhớ đến những lời tối qua Dư Trạch Nam nói. Anh sẽ là Tổng thống đầu tiên vì tai tiếng mà bị vạch tội từ chức; tương lai sẽ không có ai ca tụng công lao của anh, còn sót lại chỉ là đề tài câu chuyện cho những người rảnh rỗi sau khi cơm nước. Hạ Thiên Tinh vừa nghĩ đến khả năng đó, cảm giác lòng mình quặn đau. Tình huống bây giờ đã tệ hại như vậy, nếu tai tiếng thêm, hậu quả kia… Không dám tưởng tượng. Cô rùng mình, lắc đầu, ném những tâm tư ngổn ngang ra sau ót, hỏi: “Có định lúc nào mở họp báo chưa?” “Sẽ mau thôi.” Lần này, không thể trì hoãn nữa, không thể để cho oán khí của dân chúng chất đống. Cô gật đầu, không hỏi gì nữa, chỉ an tĩnh nhìn bên ngoài. Ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi, một màu trắng xóa. Cả thế giới cũng có chút thê lương, cô ngồi trong xe, cách cửa sổ thủy tinh nhìn tất cả bên ngoài, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật mê man. Khi anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cô chỉ có thể cách anh càng xa càng tốt. Khi cô hồi phục Thiên Tinh, xe đã dừng lại trước Cao Thiết. Đến đây, Hạ Thiên Tinh đã hiểu rõ. Anh hy vọng cô đi Lương thành. “Hạ tiểu thư, cô đến phòng khách quý đi, tiểu thiếu gia đang ở đó chờ cô.” Đúng rồi, đứa nhỏ đương nhiên phải đi cùng cô. Hạ Thiên Tinh gật đầu, kéo vali đi vào. Cửa phòng khách quý đóng thật chặt, cô gõ cửa, yên tĩnh chờ một lát, cửa được mở ra từ bên trong. “Hạ tiểu thư.” Lãnh Phi đứng ở cửa chào hỏi cô, trong phòng khách trừ Lãnh Phi, còn có mấy vệ sĩ, người người sắc mặt lạnh lẽo. Cô không trả lời, tầm mắt xuyên qua vai Lãnh Phi, thẳng tắp rơi vào người đàn ông đứng trước cửa sổ sau lưng anh ta. Chỉ một bóng lưng, cô không dời mắt. Trong nháy mắt đó, ở trong mắt cô những người khác chỉ còn lại là hư vô. Cô chỉ thấy được anh, trong mắt, chỉ có anh. Chóp mũi Hạ Thiên Tinh chua xót, thả vali trong tay ra, trực tiếp chạy đến, mặc kệ những người khác, từ sau lưng ôm lấy eo anh. Hơi thở của người đàn ông truyền vào mũi cô, cô lưu luyến hít sâu, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Tay vòng qua eo anh càng chặt hơn, đau đớn trong ngực lại không bởi vì cái ôm này mà giảm bớt, ngược lại tăng thêm khổ sở. Sự ấm áp tấn công đến, thân hình cao lớn của Bạch Dạ Kình run lên, ánh mắt từ xa xăm bên ngoài thu hồi lại. Anh không mở miệng, khẽ rũ mắt, nhìn cánh tay nhỏ bé trên eo mình. Không biết là lạnh hay là sợ hãi, mỗi một ngón tay mảnh khảnh của cô đều tái nhợt, mơ hồ run rẩy. Giống như sợ hai người sẽ chia lìa ngay lúc này, cô dùng hết toàn bộ sức lực mà ôm anh. “Tất cả mọi người ra ngoài đi.” Lãnh Phi nhìn một màn này, khổ sở trong lòng bọn họ, làm cho anh ta cũng cảm thấy không đành lòng. Phân phó một câu, tất cả mọi người nối đuôi ra ngoài, lúc đóng cửa lại, còn liếc nhìn bóng người một đôi xa xa kia. Đúng là chưa hết đợt sóng này đợt sóng khác đã đến. Cửa phòng khách quý khép lại, người đàn ông bỗng dưng xoay người, lúc cô còn chưa phục hồi Thiên Tinh, nụ hôn của anh mang theo lửa nóng vội vàng rơi xuống. Môi mỏng lạnh lẽo mang theo triền miên, quyến luyến không thôi, đánh thẳng đến chỗ đau, nụ hôn dần nhiệt liệt, kích thích.