Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 232 : Hạ Đại Bạch mất tích (2)

Edit: Phi Phi Beta: Quỳnh Hạ Thiên Tinh sẽ không ngu ngốc đến mức cảm thấy hiệu suất làm việc của cô cùng anh Ngô sẽ cao hơn so với Bạch Dạ Kình. Chỉ sợ anh đang bận, thuộc hạ anh còn có nhiều người như vậy—— bọn họ nhất định có thể cứu Đại Bạch! Cho nên cô không chút suy nghĩ, liền lấy điện thoại từ trong túi ra. Nhưng mà di động của cô đã hoàn toàn ướt đẫm, căn bản là một cú điện thoại cũng đều gọi không được. Cô mượn di động của anh Ngô, nhờ anh gọi đến số điện thoại cá nhân của anh, điện thoại vang lên nhưng lại không có người tiếp nghe. Trong lòng cô sinh ra vài tia tuyệt vọng, nghe từng tiếng "đô đô" kia chỉ cảm thấy xưa nay chưa từng muốn nghe được thanh âm này như bây giờ. Chính lúc cô đang gấp gáp đến độ xoay vòng, cảnh sát đột nhiên giương giọng nói: “Tìm được rồi! Chiếc xe này bây giờ còn ở trên đường, phương hướng này nhìn dáng vẻ là đi Chung Sơn, bây giờ chúng ta chỉ cần định vị được là có thể lập tức đuổi kịp.” “Thật sao? Bây giờ chúng ta đi nhanh thôi!” Cảnh sát nói, làm cô sinh ra vài tia hy vọng. Đem điện thoại tắt máy, đi theo sau. …………………… Xe cảnh sát đi theo chiếc xe kia một đường đi tới Chung Sơn. Kết quả, bọn họ rốt cuộc vẫn là chậm vài bước. Chiếc xe kia trải qua từng trạm kiểm soát, đi vào một tòa nhà, biến mất không thấy tăm hơi. Cảnh sát vội vàng từ trên xe chạy xuống, cùng nhân viên gác cổng nói vài câu, lúc vị cảnh sát kia trở về sắc mặt đã thay đổi mấy phen. “Hạ tiểu thư, có phải cô đắc tội gì với nhân vật lớn này hay không?” “…… Hả.” Tống gia, mỗi người đều xem như là nhân vật lớn! “Nghe nói, nơi này là nơi người cao nhất đang ở ……” Lúc cảnh sát nói chuyện, âm thanh ép tới thấp thấp, ngón tay còn hướng lên trên chỉ chỉ, “Chúng ta là không có khả năng đi vào, bọn họ còn thúc giục chúng ta phải mau đi nhanh.” “Chẳng lẽ, con trai tôi bị trói ở bên trong cũng chỉ có thể mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm?” Hạ Thiên Tinh càng nghe càng cảm thấy là người Tống gia không sai. Cảnh sát cũng không có biện pháp, “Hạ tiểu thư, cô có thể đắc tội với người quan trọng như vậy, tôi xem…… quan hệ của cô cũng tất nhiên không đơn giản. Cô hiện tại đến tìm chúng tôi, chúng tôi cũng không có cách nào, không bằng cô tìm người bạn khác của cô thử xem.” Cảnh sát vừa mới nói xong, đã có người một thân quân phục mang theo súng đi đến gõ gõ cửa sổ xe, “Không có việc gì nói, không cần ở chỗ này nữa! Mời các ngươi mau đi nhanh!” “Dạ dạ dạ, chúng tôi lập tức đi liền.” Cảnh sát kéo cửa sổ xe xuống, lên tiếng, súng của đối phương đen kịt có chút làm cho người ta sợ hãi. Hạ Thiên Tinh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa xe cảnh sát đi xuống. Lúc này, bầu trời đã toàn đen, mưa không có dấu hiệu muốn dừng, thân hình cô đơn bạc đứng ở trong mưa, dường như gió thổi qua là có thể quật ngã cô. Nhưng mà giờ phút này, cô lại chỉ là người mẹ cương nghị, cái gì cũng đều bất chấp, mưa cũng không sợ, lạnh cũng không sợ, súng cũng không sợ hướng bên trong đi vào. Cô không thể để Đại Bạch xảy ra chuyện! “Đứng lại! Cô là người nào!” Thế nhưng mới rảo bước tiến lên một bước, đã bị người trực tiếp từ phía sau xách cổ áo. “Anh buông tôi ra!” Cô giãy giụa. Bởi vì lo lắng, lực độ có chút ngang ngược. Nhưng cho dù là ngang ngược đến đâu cũng không phải là đối thủ với những người tham gia quân ngũ. Cô bị người ta xách lên, thô bạo ném xuống, cả người liền lăn đi vài vòng, trên mặt lập tức liền bị thương, “Nơi này là nơi cô có thể đi vào? Mau đi đi!” “Anh để tôi đi vào! Con trai tôi ở bên trong!” Cố nhịn đau, từ trên mặt đất bò dậy, lập tức liền túm chặt ống quần đối phương năn nỉ. Nhưng đối phương lại thờ ơ, chỉ cảm thấy cô là người phụ nữ điên quậy phá, một chân đá văng đi.