Edit: melbournje *** Tần Hành cùng Thẩm Nghi Hành cao tương xứng, hai người đều mặc áo thun sáng màu, khí chất hoàn toàn không giống. Cho tới nay, Thẩm Nghi Hành mang lại cảm giác nho nhã một chút. Mà trên người Tần Hành luôn có chút khinh cuồng ngạo khí của tuổi trẻ. Con ngươi Tần Hành đen nhánh một mực khóa trên người Lâm Vu, đuôi lông mày mang theo chút vui vẻ. Lâm Vu một tay đẩy vali, hai đầu lông mày mang theo nụ cười thản nhiên, so với cấp ba, bây giờ tại trước mặt bọn họ cô đã sớm đã buông xuống mặt nạ lạnh lùng rồi. Đồ của Lâm Vu cũng không nhiều, một cái vali, một cái balo. Rất không cần phải để hai đại nam sinh tới đón cô, thế nhưng cô khuyên như thế nào hai người kia đều không để tâm. Cô cùng Thẩm Nghi Hành ba năm này ít có cơ hội gặp nhau, ngũ quan Thẩm Nghi Hành không có gì thay đổi, biến đổi lớn nhất của học đại học để cho người ta thay đổi chính là khí chất đi. Quần áo thay đổi, kiểu tóc thay đổi, người cũng cực kì thay đổi. "Anh Nghi Hành ——" cô không còn xưng hô thân mật như trước. Thẩm Nghi Hành trong mắt chứa chút cưng chiều, nói: "Hoan nghênh!" Anh rất muốn ôm ôm cô bé này, thật quá khó khăn. Lâm Vu cũng nhìn qua anh, ánh mắt lóe lên. Thẩm Nghi Hành liễm liễm thần sắc, "Anh đến nơi này mới gặp phải Tần Hành." Hai năm này, quan hệ của Tần Hành với anh rõ ràng không giống trước. Tần Hành cũng không còn là thiếu niên ngạo mạn năm đó nữa, thần sắc của anh không thay đổi, "Em cùng Lâm Vu trước đó đã hẹn." Lại nói, hiện tại bọn họ là người yêu, anh tới đón Lâm Vu cũng là danh chính ngôn thuận. Lâm Vu nói: "Chính em tự có thể đi, các người quên trước kia em cũng đã tới thành phố B rồi sao?" Tần Hành cười nói: "Kia là ba năm trước." Anh tự nhiên cầm vali của cô. "Xe ở bên ngoài." Thẩm Nghi Hành bất động đem hết thảy nhìn ở trong mắt. Thời tiết ở đây vừa buồn chán vừa nóng, bất quá trời rất xanh. Xe đi hơn một giờ. Tần Hành ngồi ở vị trí phụ lái, Thẩm Nghi Hành cùng Lâm Vu ngồi ở phía sau. Thẩm Nghi Hành theo như bình thường hỏi thăm sức khỏe mẹ cô, biết được mọi chuyện đều tốt, anh cũng trấn an. Tần Hành không nói một lời nhìn ngoài cửa sổ. Anh một mực không rõ ràng, Thẩm Nghi Hành đối Lâm Vu là ý nghĩ gì? Chỉ coi Lâm Vu là em gái sao? Cho tới khi đến trường học, Tần Hành mới mở miệng, "Nghi Hành, em quen ở đại học y, để em mang cậu ấy đi làm thủ tục cho." Thẩm Nghi Hành nhìn đồng hồ, "Cũng được." Khóe miệng anh nhẹ cười, "Lâm Vu, chờ kết thúc huấn luyện quân sự, anh cùng em đi chọn máy tính." Lâm Vu gật gật đầu, "Hôm nay làm phiền anh rồi." Cô nhìn bóng lưng anh ta. Tần Hành mở miệng đưa ánh mắt cô kéo trở về, "Báo danh ở đại sảnh đó." Lâm Vu thu tầm mắt lại, mỉm cười với anh. Tần Hành tự mình cùng một học sinh xa lạ đi cùng một chỗ, thu hút sự chú ý của mọi người. Chờ báo danh xong, anh dẫn cô tới ký túc xá nữ. Lâm Vu ở tại phòng 406 với ba người khác. Tần Hành giúp cô đem vali để lên, trong túc xá còn có mấy phụ huynh, chỗ rộng như vậy, đầy ắp người. "Trrước tiên đem hành lý bỏ vào, trở về trải ga giường đi. Xong rồi anh dẫn em đi ăn cơm." Lâm Vu nhìn thoáng qua tình huống bên trong, "Anh đợi em một chút." Tần Hành đứng tại cửa, người ở bên trong đều nhìn qua. Lâm Vu lễ phép cùng bọn họ chào hỏi, liền đi ra. Tần Hành mang theo cô đi dạo ở sân trường, một đường đi ra khỏi trường. Lâm Vu hỏi: "Không phải đi căn tin sao?" Tần Hành: "Mùa hè này mỗi ngày anh ăn uống tạm bợ vậy, thật vất vả mãi em mới đến, không thừa cơ hội ra ngoài ăn một bữa làm sao xứng đáng với chính mình." Lâm Vu mím mím khóe miệng. Tần Hành nhìn cô, gò má rốt cuộc đã có chút thịt, tóc lại dài giống như lần khai giảng năm nhất mà bọn họ gặp nhau. Anh vẫn cảm thấy, cô cứ như thế này là đẹp nhất. Lâm Vu ngửa đầu nhìn anh, "Tần Hành, anh cao lên rồi à?" Trước đó cô đều không có chú ý tới vấn đề này. Tần Hành quen thuộc mà cúi đầu nhìn cô, thần sắc ôn hòa, "Cao hơn một chút so với hồi cấp ba, 1m85 cm." Khó trách. Cao hơn cô hẳn 20cm. Lâm Vu học đến năm ba thì không có lớn nữa. Tần Hành dẫn cô tới một quán ăn gần đó, rất nhiều người, may mắn là còn chỗ. "Muốn ăn cái gì?" Tần Hành hỏi cô. Lâm Vu không kén ăn, "Anh chọn đi." Tần Hành: "Rau khoai, tôm bóc vỏ xào bắp, khoai tây, hai phần canh cá trích." Anh nhanh chóng gọi mấy món ăn. Lâm Vu nhìn anh, "Anh thường xuyên đến đây à?" Tần Hành chậm rãi nói: "Có đôi khi cùng bạn ở ký túc xá tới, mấy cái người mà trước đó đã cùng em nói qua ấy, hôm nào dẫn em đi gặp bọn họ." Lâm Vu yên lặng bỏ ánh mắt qua một bên. Tần Hành cười, không nói gì. Hai mươi phút sau, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn. Lâm Vu ăn cơm vẫn là giống như trước đây, rất nhanh. Tần Hành một năm này cũng đã thay đổi. Anh giải thích nói: "Không có cách nào khác, học tập quá nhiều mà." Lâm Vu giật mình, anh có con đường tốt hơn mà, hoàn toàn không cần thiết học y. Tần Hành giương lên khóe miệng, "Kỳ thật không có đáng sợ như vậy. Đại học chủ yếu nhìn người, mặc kệ chuyên nghiệp như nào, em nghĩ là nhẹ nhõm cũng có thể. Người cố gắng mãi mãi cũng đang cố gắng. Cuộc đời chính là chuỗi học tập dài dằng dẵng mà." Truyện được up tại wattpad melbournje Lâm Vu hiểu ý của anh. Học y đại khái thật là vì yêu mà tới, chế độ giáo dục trường, phí tổn cũng không thấp. Bọn họ học lên thạc sĩ, tốt nghiệp đã 30 tuổi. Cho nên bà Tần có nghĩ vậy cũng đúng. Sau bữa ăn, Tần Hành theo cô trở về. Hai người đi đến bên hồ, nước hồ phản chiếu lấy bóng dáng của hai người, gió nhẹ từ từ thổi. Tần Hành dừng bước lại, từ túi lấy ra một cái hộp nhung màu đen. "Lâm Vu —— " Lâm Vu quay đầu nhìn anh, cô nhớ kỹ anh đã từng nói qua, anh có chuẩn bị quà cho cô. Sẽ là quà gì đây? Giống như đồ trang sức vậy. Tần Hành đem hộp đưa ở trước mặt cô. "Chúc mừng em! Nữ thủ khoa!" Lâm Vu hơi bối rối, làm sao anh lại trêu ghẹo cô như thế. Lúc trước Khuất Thần liền thích gọi cô là thủ khoa. Hiện tại là anh... "Mở ra nhìn xem." Lâm Vu chậm rãi mở ra, đúng là một đôi bông tai. Ánh mắt Tần Hành rơi vào vành tai của cô, "Em bắn lỗ tai khi nào vậy?" Lâm Vu sờ lên vành tai, "Năm sáu tuổi, bà em dùng kim đâm." Cô cùng Khương Hiểu nói qua chuyện này, Khương Hiểu cảm thấy có chút dọa người. Tần Hành hiếu kì. Lâm Vu giải thích nói: "Hình như là một buổi trưa, em ghé vào ngực bà ngủ. Bà dùng đậu xanh ép vào vành tai của em, xong rồi dùng kim đâm một lỗ." "Có đau hay không?" "Quên rồi." Lâm Vu không hỏi anh món quà này trị giá bao nhiêu, nhìn nhãn hiệu không phải tiếng Trung, cô nghĩ hẳn là sẽ không tiện hỏi. "Cám ơn. Em rất thích." "Vậy là tốt." Tần Hành nói, "Anh nghĩ em đeo lên nhìn sẽ rất đẹp." Lâm Vu mặt đỏ đỏ, "Anh mua khi nào đấy?" Tần Hành híp híp mắt, "Năm ngoái nghỉ hè, lúc đi Nhật Bản, anh với mẹ đi mua đồ, trong lúc đi vô tình nhìn thấy." Về sau anh quét thẻ trả tiền, mẹ anh mỉm cười, "Con trai, ánh mắt không tệ." Lâm Vu cẩn thận từng li từng tí cất kỹ. Đưa Lâm Vu trở lại ký túc xá xong, Tần Hành mới trở về ký túc xá. Anh vừa trở về, ký túc xá nam sinh như nổ tung. "Thành thật khai báo đi, cậu cùng Lâm Vu quan hệ thế nào? Lâm Vu không phải là vì cậu mới ghi danh đến trường chúng ta chứ." Tần Hành giương khóe miệng, anh cũng hi vọng như thế. Nam sinh năm hai đau lòng, cô bé năm nhất vừa tới, bọn họ còn chưa có cơ hội biểu hiện, liền bị con hồ ly giảo hoạt Tần Hành chiếm được ưu đãi. Bất quá, bọn họ cũng hi vọng, Tần Hành tranh thủ thời gian tìm bạn gái. Như thế này khả năng một bộ phận lớn nữ sinh liền tuyệt vọng rồi, cơ hội tìm bạn gái của bọn họ cũng lớn hơn. Lâm Vu trở lại ký túc xá, rất nhanh chỉnh lại ga giường. Lúc chạng vạng tối, bốn cô gái chính thức gặp mặt. Lâm Vu cho là mình lớn tuổi nhất, kết quả tại ký túc xá cô là lão tam. Lão đại Lỗ Tử Uyển đến từ thành duyên hải nào đó, nói một ngụm tiếng Quảng Đông. Lão nhị Trình Trình là cô nương bản địa. Lão tứ Lữ Hân Dương đến từ Đông Bắc. Mấy người nói chuyện phiếm biết được điểm thi đại học của mình, trên mặt chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng. Địa phương khác biệt, điểm số trúng tuyển vẫn là có chênh lệch. Lâm Vu học trường đại học khác cũng thừa điểm, huống chi cô còn được cộng thêm điểm dân tộc thiểu số. "Lâm Vu, làm sao lại học y?" Ai cũng biết học y có bao nhiêu vất vả. Lâm Vu cười nhạt: "Bởi vì người nhà tớ, mẹ tớ thân thể không tốt." Cô không có giấu diếm. "Bảy năm khổ thôi, về sau cuộc sống sẽ sung sướng.." Lâm Vu nghĩ nghĩ, "Chân chính thích, liền sẽ không cảm thấy vất vả." Huống chi, cô xưa nay không sợ chịu khổ. Lữ Hân Dương cũng đồng ý: "Lúc điền bảng nguyện vọng tớ không hề hối hận!" Tất cả mọi người cười, nguyên lai đã sớm chuẩn bị xong. Không lâu liền bắt đầu huấn luyện quân sự, bạn học cùng lớp tùy thời gian càng ngày càng quen thuộc. Lâm Vu nhìn từng khuôn mặt xa lạ, cô không tự chủ liền nghĩ đến năm nhất. Hồi đó cô không có tham gia huấn luyện quân sự. Lần đầu tiên cô gặp anh là ở văn phòng. Thầy giáo kêu lên tên của anh, cô liền nhận ra anh. Huấn luyện quân sự kết thúc, cô gái nào cũng đau lòng nhức óc. Trình Trình mỗi ngày đều đắp mặt nạ, kết quả vẫn là đen. Cô khóc thút thút nói ra: "Che mãi vẫn đen, mặt của tớ mất trắng rồi." Lữ Hân Dương tính cách sảng khoái, "Chờ qua một mùa đông là được ấy mà." Trình Trình: "Khó đấy. Các cậu không có cảm nhận qua cảm giác này của tớ đâu. Lâm Vu làm sao lại không có đen chứ?" Lâm Vu mỉm cười, chính cô ngược lại là không có để ý quá. Tất cả mọi người nhìn cô. "Lâm Vu chống nắng hay gì đều không dùng." Trình Trình đi đến cạnh Lâm Vu, cầm lấy nàng trên bàn cô có một lọ dưỡng da. Lâm Vu nói: "Tớ đã dùng cái này quen rồi." Trình Trình che ngực, "Ghen tị quá. Tiền của tớ!" Lâm Vu mỉm cười, đeo balo. "Buổi tối không cùng các cậu đi ăn được, tớ đi thư viện đây." "A! Có biến?" Trình Trình nháy mắt mấy cái. Huấn luyện quân sự bắt đầu không mấy ngày, Wechat của Lâm Vu không biết đã có bao nhiêu bạn rồi. Lâm Vu sắc mặt thản nhiên: "Không phải. Đi mượn sách." Là Tần Hành gọi cô. Trình Trình cảm thán: "Tớ xem như thấy rõ, học bá đều là từ liều mà ra." Ngày đó cô nhìn thấy Lâm Vu đang nhìn đống sách một cách cực chăm chú. Lâm Vu đến thư viện, Tần Hành đang đứng tại giao lộ, áo trắng quần đen, khí chất sáng rực. Một nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện cùng anh. Lâm Vu dừng lại một chút. Cô gái đang cười, "Cái thí nghiệm sự kia vất vả cho cậu rồi." Tần Hành vừa vặn nhìn thấy Lâm Vu, thần sắc anh biến đổi. Cô gái thuận ánh mắt của anh mà nhìn qua. Lâm Vu đón ánh mắt Tần Hành, đi tới. Tần Hành giải thích nói: "Đây là bạn học của anh Hàn Dịch Tâm,, đây là Lâm Vu." Lâm Vu lễ phép hô một tiếng: "Chào chị." Hàn Dịch Tâm đánh giá cô, "Thì ra em chính là Lâm Vu sao." Lâm Vu kinh ngạc. "Chị nghe một số người đề cập qua tên của em, nói thành tích của em rất tốt, dáng dấp lại xinh đẹp. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phải giả." Hàn Dịch Tâm tự nhiên hào phóng. "Được rồi, các người làm việc đi, tôi cũng phải trở về. Lâm Vu, cuối tuần có đàm hội, nếu em có thời gian có thể tới nghe một chút." Lâm Vu gật gật đầu, "Được ạ." Tần Hành: "Đi thôi." Lâm Vu hỏi: "Hai người học chung một lớp sao?" Tần Hành ừ một tiếng, ánh mắt rạng rỡ, "Còn muốn hỏi cái gì không?" Lâm Vu lắc đầu. Tần Hành cong khóe miệng, cười một cái, "Hàn Dịch Tâm rất thông minh, học tập rất chăm chỉ." Lâm Vu là lần đầu tiên nghe được anh khen người, có thể thấy được chị Hàn thật rất lợi hại. "Nhưng mà—— " "Nhưng mà cái gì?" Cô thuận tiện hỏi. Dưới ánh mặt trời, anh ngắm nghía khuôn mặt của cô, ánh mắt bình tĩnh, "Nhưng mà, không ai sánh nổi em."