Có đôi lữ khách xuyên không, ngang dọc vạn năm, chẳng hay bạn có gặp họ? HOÀN [1] Trích từ bài thơ “Thương tiến tửu” của Lý Bạch. Thương tiến tửu – bản dịch Nguyễn Phước Hậu Anh chẳng thấy sao? Hoàng Hà sóng nước tự trời tuôn Cuồn cuộn ra khơi ở lại luôn. Sáng tóc tơ xanh, chiều tuyết bạc, Mẹ Cha tóc trắng ngắm gương buồn! Đời người còn dịp nên vui hưởng, Chớ để chén vàng thẹn nguyệt suông. Tài giỏi trời cho dùng đúng chỗ Nghìn vàng tiêu hết có tiền muôn. Mỗi lần uống đủ ba trăm chén, Giết mổ dê trâu yến ẩm thường. Này ông Sầm, bác Đan Khâu Cùng mời uống rượu, dừng đâu chén mời. Có anh ta hát một bài Xin bạn vì ta hãy lắng tai, Món quý nhạc hầu là thứ yếu Không mong tỉnh rượu chỉ mong say. Xưa nay hiền thánh đều im bặt Chỉ có kẻ say để tiếng đời Xưa tiệc Trần Vương cung Bích Lạc Nghìn đồng một đấu uống vui cười.. Đố ai dám bảo nghèo tiền bạc, Mua rượu về mau chuốc chén mời! Ngựa năm sắc, áo vàng thoi Con ơi đổi lấy một vò rượu ngon. Để ta cùng bạn diệt muôn thuở sầu!