Chương 10: Nỗi buồn hoa oải hương. Anh ta là đồ không có tính người mà! Đã làm người tốt thì phải làm cho trót đi chứ? Cô vừa đi vừa không ngừng chửi rủa tên cậu chủ vô nhân tính kia. Sau khi đi một hồi vô định trên sân trường một mùi hương thoang thoảng quen thuộc xông vào mũi cô. - Ở đây có hoa oải hương sao?- Cô nghi hoặc đi men theo mùi hương và... Oa, có cả một cânh đồng hoa oải hương luôn. Bất chợt vài cơn gió thổi qua làm cả cánh đồng lượn sóng theo. Cô nhắm mắt lại cảm nhận hương thơm nồng nàn vây quanh mình. "Không biết ai kì công trồng cả cánh đồng hoa oải hương như vậy nhỉ?" Khi đứng giữa cánh đồng đưa tay chạm vào những cánh hoa mỏng manh, cô không khỏi nhủ thầm. Có lẽ loài hoa cô thích nhất chính là hoa oải hương tím biếc. Nó có màu tím buồn nhưng lại tượng trưng cho tình yêu chung thuỷ bền chặt. Mùi hương của loài hoa này khiến cô vời đi nỗi buồn và khiến cô vui vẻ hơn. Hiếm khi được dịp may mắn gặp được cánh đồng hoa oải hương như này cô phải tận hưởng mới được. Chỉ tiếc là cô không mang theo di động