Chiều tối ngày cuối năm, Tần Sở vẫn phải làm việc, Lập Hạ thì dự tiệc Tất niên của tòa soạn, chỉ còn một mình Tô Mạch ở nhà. Cũng may, căn hộ của hai cô khá nhỏ nên không cảm thấy quá hiu quạnh. Tô Mạch mở ti vi xem Chương trình ca nhạc chào năm mới. Trên sân khấu, Trần Dịch Tấn đang cất cao giọng: “Xin em hãy nói cho anh biết, chúng ta vì sao lại trở thành người dưng?”. Lúc này, tiếng pháo hoa giòn giã đột ngột vang lên. Tô Mạch tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn những chùm pháo hoa rạng rỡ nở bung trên nền trời đen kịt. Nghe bên ngoài có người kêu lên: “Tuyết rơi rồi!”, cô bèn chìa bàn tay ra, hứng lấy những bông tuyết đầu mùa. Chuông điện thoại reo, Tô Mạch cầm lên xem màn hình, lập tức ấn nút nghe. “Thế nào? Đại nhân xong việc rồi hả?” Đầu dây bên kia, Tần Sở thoáng mỉm cười, đáp: “Còn việc cũng không thể để bạn gái ở nhà cô độc một mình được!”. Tô Mạch chợt cảm thấy ngọt ngào như có dòng mật chảy vào tim. “Anh định làm gì để em không phải cô độc đây?” “Mười lăm phút nữa đi ra ngoài nhé!” Gác máy, Tô Mạch tủm tỉm cười hồi lâu, khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Anh coi mình là ông trời chắc, bảo người ta ra là người ta phải ra à?”. Sau đó, cô đặt điện thoại sang một bên, ánh mắt lướt nhanh qua màn hình hiển thị giờ. Mười lăm phút, chắc là kịp thay quần áo nhỉ? Tô Mạch buộc lại tóc, mặc thật ấm rồi ra khỏi nhà. Thực ra cô cũng không mặc nhiều lắm, chỉ có một chiếc áo len mỏng bên trong áo lông, nhưng vì chiếc áo lông khá dày nên nhìn có vẻ lù xù. Những hạt tuyết nhỏ như mưa bụi vẫn chưa ngừng rơi. Tô Mạch thử “A” một tiếng, hơi thở nóng hổi thoát ra khỏi miệng lập tức biến thành những đốm nước li ti. Cô dè dặt đi từng bước dưới đèn màu cam u ám. Vừa ngẩng đầu lên, Tô Mạch chợt bắt gặp ở đằng xa một bóng hình quen thuộc, nhưng thoáng cái đã không thấy đâu. Cô quả quyết vỗ vào má mình mấy cái cho tỉnh táo. Đúng lúc này, tiếng còi xe vang lên. Trông thấy Tô Mạch đi ra, Tần Sở nhíu mày: “Sao em lại mặc thế này? Anh chuẩn bị đưa em đến một nơi mà phụ nữ phải mặc váy dạ hội”. Tô Mạch đang mở cửa thì dừng tay lại, chớp mắt mấy cái, chút ẩm ướt nơi khóe mắt cũng bị ẩn đi. “Anh thần kinh à? Trời rét thế này bắt người ta mặc váy dạ hội?!” Tần Sở nửa cười nửa không: “Em là người dễ lừa nhất trong số những nạn nhân từng bị anh lừa!”. Tô Mạch phẫn nộ: “Anh biến đi!”. Xe ra khỏi khu nội thành và dừng lại trước một tòa cao ốc. Hai người vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất. Vừa bước ra, Tần Sở liền đi tới chỗ đặt kính viễn vọng, loay hoay một hồi, Tô Mạch tranh thủ nhìn ngó xung quanh, lát sau Tần Sở vẫy tay gọi cô đến. Tô Mạch háo hức nheo mắt nhìn vào ống kính, sau đó cô quay sang nói với Tần Sở: “Sao không thấy gì hết?”. “Vốn dĩ chẳng có gì!” “…” Tô Mạch tức giận nắm chặt tay. Tần Sở không để ý tới sự phẫn nộ của cô, chỉ nghiêng đầu nhìn đồng hồ. Sau đó nhân lúc Tô Mạch không để ý, anh kéo cô vào lòng, một tay khẽ ấn đầu cô xuống. Lúc này, có giọng nói vọng lên từ quảng trường đằng xa: “5… 4… 3… 2… 1… 0!”. Chuông đồng hồ và tiếng nói cười huyên náo cả một vùng. Khoảng không đen kịt phía trước kính viễn vọng bỗng nhiên sáng rực. Hàng loạt bóng đèn lần lượt bật lên, quảng trường Nhân Dân đông nghịt người chào đón năm mới. Tô Mạch thích thú nhìn vào kính viễn vọng, gương mặt rạng rỡ nụ cười. Tần Sở đứng phía sau, nhẹ nhàng vòng hai tay ôm lấy cô, nhưng cô không hề phát hiện ra. Cô chăm chú xem cảnh tượng cảnh náo nhiệt, còn anh, chăm chú xem cô. Duy trì một tư thế quá lâu, Tô Mạch cảm thấy mỏi, bèn đứng thẳng người dậy. Bấy giờ cô mới phát hiện mình đang được người nào đó ôm lấy. Cô lập tức trở nên căng thẳng, cử động không được, bất động cũng không xong. Tần Sở tựa cằm vào vai Tô Mạch, thì thầm: “Mai về nhà ăn cơm cùng anh nhé!”. “Hả?” “Ý anh là về nhà anh!” “…” Không thấy hồi âm, Tần Sở bỗng có cảm giác hụt hẫng. Anh buông cô ra. “Bị dọa sợ chết khiếp rồi à? Anh còn tưởng em sẽ vui mừng chứ?” Tô Mạch xoay người lại, mỉm cười: “Không phải, chỉ là em chưa chuẩn bị tinh thần thôi…”. Nếu trước mặt có một tấm gương, Tô Mạch chắc chắn sẽ nhận ra điệu cười của mình gượng gạo đến nỗi chính cô cũng phải khó chịu. “Quan điểm của anh là gượng ép sẽ không có kết quả tốt. Em cứ trả lời anh đi!” “…” “Trả lời!” “Có thể… chờ một thời gian nữa được không?” Tần Sở trầm mặc một lát rồi gật đầu. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ mỉm cười. Người không thân thuộc có lẽ sẽ cho rằng tâm trạng anh lúc này rất tốt. Chỉ Tô Mạch mới biết, nụ cười kia của anh không hề có một chút ấm áp nào. Rất lạnh, vô cùng lạnh. Thậm chí còn mang theo cả sự trào phúng. “Nếu những lời này, anh nói với em từ trước thì sao? Chẳng hạn như lúc nãy gọi điện cho em, hay bất cứ thời điểm nào trước khi em biết được Cố An Sênh đã trở về?” Tô Mạch sững người. Cô cứ tưởng mình nhìn lầm. Suốt dọc đường đến đây, cô không ngừng tự nhủ bản thân, chỉ là ảo giác. Cô càng không ngờ anh cũng biết. Bởi lẽ, biểu hiện của anh vẫn rất bình thường. Tô Mạch không trả lời, Tần Sở cũng không hỏi gì thêm. Hai người cứ đứng im như vậy hồi lâu. Bỗng nhiên, anh mở miệng: “Chưa thấy ai ngốc như em, Tô Mạch ạ! Vừa nãy mới bị lừa một vố, giờ lại bị lừa tiếp! Em thật sự cho rằng anh muốn đưa em về gặp bố sao? Ngốc vừa thôi! Cuộc đời của em, ngoài bị lừa ra còn ý nghĩa gì khác không?”. Tô Mạch ngước lên nhìn gương mặt bình thản của Tần Sở. Giọng điệu châm chọc của anh khiến cô cảm thấy tiếc nuối như vừa đánh mất thứ gì đó. Cô hé miệng, đang định nói thì tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang. Là Lập Hạ gọi tới. “Đừng có nới với tớ là cậu uống say, muốn tớ đến đón nhé!” Vừa nhấc máy, Tô Mạch đã nói luôn. Đầu dây bên kia hoàn toàn im ắng khiến cô có dự cảm chẳng lành. “Tô Mạch, Lưu Minh Nghĩa xảy ra chuyện rồi!” Tần Sở và Tô Mạch đến bệnh viện thì thấy Lập Hạ đang ngồi thẫn thờ trước cửa phòng cấp cứu, mặt mũi trầy xước, đầu tóc rối bời, vai áo còn bị rách một mảng lớn. Tô Mạch kinh hãi chạy tới: “Lập Hạ!”. Vừa trông thấy cô, Lập Hạ liền bật khóc nức nở. “Tớ đã bỏ lại cậu ấy một mình!” Tô Mạch sững sờ trong giây lát, sau đó ôm lấy Lập Hạ: “Không sao đâu Lập Hạ, mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Giống như nhiều năm về trước, khi Chu Gia Ngôn xuất ngoại, Tô Mạch cũng ôm Lập Hạ an ủi: “Không sao đâu Lập Hạ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cả cậu, tớ, và chúng ta”. Thế nhưng cuối cùng, kết quả không như long người mong đợi. Tần Sở giữ im lặng từ đầu tới cuối. Anh cởi áo ngoài, khoác lên người Lập Hạ, chỉ tiếp xúc trong giây lát nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng cơ thể cô run lên từng đợt. … Từ đó về sau, hằng đêm Lập Hạ đều gặp lại cảnh tượng đáng sợ ấy trong giấc mơ. Sau khi kết thúc bữa tiệc mừng năm mới ở tòa soạn, Lập Hạ tự bắt taxi về nhà. Xuống xe, cô đi mua một vài món ăn khuya cho Tô Mạch. Vừa vào đầu ngõ, điện thoại liền báo có tin nhắn. Trông thấy cái tên Lưu Minh Nghĩa, Lập Hạ không cần mở ra xem cũng đoán được nội dung. Mấy năm qua, cứ đến tết Dương lịch là Lưu Minh nghĩa đều gửi cho cô ba chữ: “Tớ yêu cậu”. Năm nay thì khác, Chu Gia Ngôn đã trở về, hít thở chung một bầu không khí với cô. Giữa đêm đông giá lạnh này, tin nhắn của Lưu Minh Nghĩa chợt khiến cô cảm thấy ấm áp hơn. Một người con trai đối xử tốt với cô như vậy, sao cô lại không thích? Lập Hạ cúi đầu trầm tư, đi được mấy bước, bỗng nhiên có người chặn đường. Rồi không rõ thế nào, cô bị gã đàn ông to lớn đó đè xuống, không thể cử động. Sau đó, Lưu Minh Nghĩa xuất hiện. Trong ký ức của mình, cô chưa bao giờ thấy cậu ta phong độ, khí khái như thế. Mặc cho hắn ta đánh, đá, cậu vẫn ôm chặt chân gã đàn ông to béo kia, cắn răng không kêu lấy một tiếng. “Cậu muốn bị hãm hiếp sao mà còn đứng đấy! Mau chạy đi!” Có lẽ đây là lần duy nhất Lưu Minh Nghĩa nặng lời với cô. Rốt cuộc, hai chữ “hãm hiếp” cũng khơi dậy nỗi sợ hãi của Lập Hạ. Cô nghĩ, nếu không rời khỏi đây thì cuộc đời mình sẽ thật sự bị hủy hoại. Thế là, Lập Hạ từ bỏ ý định tìm kiếm vật gì đó tấn công đối phương, cô lùi lại mấy bước, sau đó chạy thục mạng. Tiếng gào thét của gã đàn ông mỗi lúc một xa dần, nhưng Lập Hạ không thể nghe thấy giọng nói của Lưu Minh Nghĩa. Cô biết, cậu ta không dám phát ra tiếng kêu, vì sợ cô sẽ quay trở lại. Thực ra, trước lúc bỏ chạy, Lập Hạ cũng đã trông thấy ánh sáng lóe lên từ một vật kim loại trong tay gã đàn ông kia. Chính vì lẽ đó mà cô càng sợ hãi, càng dồn sức mà chạy. Cuộc chiến này vốn đã định sẵn không có khả năng thắng, quay lại đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết. Lúc ấy, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cô phải báo cảnh sát. … Lúc bố mẹ Lưu Minh Nghĩa đến bệnh viện. Lưu Minh Nghĩa vẫn đang được cấp cứu. Lập Hạ cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Cháu xin lỗi!”. Gương mặt đôi vợ chồng trung niên thoáng cái như già đi hai mươi tuổi, khóe mắt hằn sâu nỗi đau đớn và bi thương. Hai người họ bản chất thiện lương, không hề mở miệng nói một lời tàn nhẫn nào với Lập Hạ, nhưng cũng không thể ngay tức khắc tha thứ cho cô. Họ lặng im tựa vào nhau chờ đợi. Đèn ngoài cửa phòng cấp cứu vụt tắt. Bác sĩ đi ra, tháo chiếc khẩu trang xuống rồi bình tĩnh thông báo tình huống không mấy lạc quan của bệnh nhân. Lưu Minh Nghĩa vẫn trong trạng thái hôn mê, chưa thể nói trước được khi nào sẽ tỉnh lại. Nghe vậy, tâm trạng của Lập Hạ dường như được thả lỏng một chút. Chỉ cần cậu ấy không chết, chỉ cần cậu ấy còn thở. Như vậy là tốt rồi. Mấy ngày sau đó, Lập Hạ xin nghỉ việc để đến bệnh viện chăm sóc Lưu Minh Nghĩa. Cô cứ ngồi đờ đẫn nhìn chàng trai ngày nào còn khỏe mạnh giờ phải nằm trên giường bệnh chống chọi với tử thần, lòng không khỏi xót xa. Một tuần sau, người của Tần Sở báo tin đã tìm được kẻ tình nghi ở một quán bar hoạt động ngầm. Tần Sở đưa Lập Hạ đến xác nhận. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra gã đàn ông trọc đầu kia. Cô nhớ rõ trên cổ tay gã có một vết bớt màu nâu. Trong khoảng khắc gã phát hiện ra sự xuất hiện của Lập Hạ ở quán bar, tiếng còi xe cảnh sát cũng dồn dập vang lên. Gã trọc bị còng tay và đưa đi. Lúc ra đến cửa, có thứ gì đó trong túi gã rơi ra. Lập Hạ nhặt lên, nắm chặt đến nỗi lòng bàn tay vã mồ hôi. Lấy lời khai xong xuôi, rời khỏi đồn cảnh sát thì đã là hừng đông, Tần Sở đưa Lập Hạ về nhà trọ. Xuống xe, cô nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái và nói: “Tần Sở, cảm ơn anh rất nhiều. Trước đây em cho rằng anh là một người đàn ông lạnh nhạt, bây giờ xem ra cũng không hoàn toàn như vậy”. Tần Sở nhướng mày: “Có thể hiểu là em đang khen ngợi anh được không?”. “Có thể.” Tần Sở không khỏi buồn cười, lát sau anh nghiêm túc nói: “Lập Hạ, những chuyện đã qua đều là quá khứ rồi. Em nên giữ gìn sức khỏe, đừng khiến cho những người quan tâm em phải lo lắng”. Lập Hạ sửng sốt, sau đó gật đầu. Tần Sở đợi đến khi cô vào trong cổng mới lái xe rời đi. Mở cửa vào nhà, việc đầu tiên Lập Hạ làm là bỏ đồ vật nhặt được của gã trọc kia ra xem. Chẳng hiểu sao, lúc trông thấy chiếc điện thoại di động này rơi ra, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ. Cô tự hỏi, chuyện xảy ra tối hôm ấy có thật sự là ngẫu nhiên? Thật sự là cô xui xẻo, bước ra đường gặp kẻ xấu? Trực giác nói với cô, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Lập Hạ đứng tựa cửa, mở thư mục tin nhắn ra xem. Tổng cộng mười sáu tin, đều là tin rác hoặc đám bạn giang hồ của gã rủ nhau đi đánh bài. Cô lại kiểm tra danh bạ, nhưng vẫn không có gì khả nghi. Lập Hạ thất vọng, đang định từ bỏ thì cô chợt nhớ ra điều gì, bèn mở nhật ký cuộc gọi ra xem. Cô phát hiện, vào ngày 31 tháng 12 hôm ấy, khoảng gần mười giờ đêm, có một cuộc gọi đến từ dãy số không được lưu trong danh bạ, kéo dài hai mươi phút. Lập Hạ bắt đầu nghi ngờ, trong lòng càng thêm căng thẳng. Do dự một lát, cô gọi lại vào số điện thoại kia. Chuông reo rất lâu mà không ai nghe máy, Lập Hạ càng thêm hồ nghi, nỗi bất an cứ lớn dần trong ngực. Nếu thật sự có kẻ đứng sau giật dây, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho thủ phạm thực sự khiến Lưu Minh Nghĩa nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Mấy ngày qua, cảm giác tội lỗi đã khiến cô gần như suy sụp. Nếu ngay cả việc trả thù giúp Lưu Minh Nghĩa mà cô cũng không thực hiện được, cô sẽ cảm thấy dằn vặt đến sống không bằng chết. Lập Hạ đang mải suy nghĩ, đầu dây bên kia đã có người đột ngột nghe máy. Giọng điệu thiếu kiên nhẫn truyền vào lỗ tai cô. “Còn gọi đến làm gì?” Lập Hạ cảm thấy như bầu trời sụp xuống, mặt đất nứt toác ra. Giọng nữ kia, dù có biến thành tro cô cũng nhận ra. Người ta vẫn nói, tình địch thường khá mẫn cảm với nhau. Huống hồ, cô và Bạch Lâm từng ngồi ăn cơm, chơi mạt chược chung một bàn. Lập Hạ nắm chặt điện thoại, mở miệng nói bằng giọng khẳng định. “Bạch Lâm!” Đối phương lập tức gác máy. Nỗi bi ai trong lòng Lập Hạ cuồn cuộn dâng lên. Cô không thể tin được, một người con gái nhìn bề ngoài đơn thuần, dịu dàng lại có thể vì tình yêu mà gây ra việc kinh thiên động địa như vậy. Hơn nữa, Chu Gia Ngôn đã lựa chọn từ lâu, vì sao cô ta còn phải làm thế? Lập Hạ lúc này rất muốn tới gặp Bạch Lâm để làm cho rõ mọi chuyện, nhưng số điện thoại kia đã không còn liên lạc được. Cô chạy vào phòng ngủ, Tô Mạch đang nằm trên giường, vẫn chưa bị đánh thức. Lập Hạ cầm di động của Tô Mạch, mở danh bạ tìm số điện thoại của Chu Gia Ngôn. Sau mấy tiếng tút tút, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói bình tĩnh: “A lô”. “Chu Gia Ngôn, là tớ.” Chu Gia Ngôn im lặng giây lát rồi đáp: “Tớ biết”. Sau đó, cả hai không nói gì. Hồi lâu, Chu Gia Ngôn phá vỡ sự bế tắc: “Chuyện kia tớ đã nghe nói, cậu đừng tự trách mình”. Đối với những lời an ủi kiểu này, mấy ngày qua Lập Hạ đã nghe nhiều đến mức miễn dịch. Cô ý thức được lúc này không phải thời gian cho mình suy nghĩ vẩn vơ, bèn nói: “Không, Chu Gia Ngôn! Tớ không tự trách bản thân, thủ phạm thật sự còn nhởn nhơ, vì sao người bị hại như tớ phải tự trách?”. “Ý cậu là gì?” “Bạch Lâm đang ở đâu?” “Sao cậu lại hỏi đến Bạch Lâm?” “Chu Gia Ngôn, cậu đừng giả vờ không biết. Tớ chỉ hỏi cậu, Bạch Lâm đâu?” Chu Gia Ngôn vẫn rất bình tĩnh: “Hai người có hiểu lầm, nhưng tớ hiều Bạch Lâm, cô ấy là người lương thiện, sẽ không làm ra chuyện này”. Lập Hạ đột nhiên muốn cười khẩy. Đang định nói tiếp thì Chu Gia Ngôn đã dập máy. Cô tức giận đùng đùng, vừa xoay người lại thì phát hiện Tô Mạch đã tỉnh, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. “Là cô ta?” Lập Hạ gật đầu không do dự: “Ừ, về cơ bản đã xác định được là cô ta”. Tô Mạch khẽ nhếch môi, trong đầu dường như đã có dự định. Người đầu tiên có nghĩ tới là Tần Sở. Chỉ cần tìm anh, mọi việc đều có thể giải quyết. Cô hoàn toàn không phát hiện ra, bản thân càng ngày càng trở nên ỷ lại vào anh.