Chàng rể siêu cấp
Chương 3 : Chàng rể siêu cấp
Dịch: Renton0713.
Khi trăm nguyên tiền đỏ tươi giá trị lớn đặt trước mặt họ, cả phòng ăn nhà họ Tô lạnh ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy những tiếng hít thở dồn dập.
888 vạn tiền sính lễ như thế này đối với nhà làm quan hạng hai như nhà họ Tô mà nói dường như đã là con số trên trời rồi.
Bà nội Tô chống gậy đứng dậy, run run bước tới trước mặt người đưa sinh lễ vẻ mặt kích động hỏi: “Xin hỏi mấy người là ai, đã nhìn trúng khuê nữ nào nhà họ Tô.”
Vừa nghe thấy những lời này, mấy đứa cháu gái nhà họ Tô còn chưa kết hôn kích động tới nỗi mặt đỏ tới tận mang tai. Tuy không biết đối phương là ai nhưng có thể đưa ra sính lễ dọa người như thế này ắt hẳn phải là nhà có quyền có thế, nằm mơ họ cũng muốn được gả vào đấy.
Sắc mặt Tô Nghênh Hạ trắng bệch, cô là người duy nhất trong nhà họ Tô đã lấy chồng, cũng có thể nói, những người khác đều có cơ hội chỉ mình cô là không có khả năng.
“Tôi chỉ phụ trách việc đưa sính lễ, những việc khác tôi không biết.” đưa sính lễ cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cũng không để lại chút thông tin nào cả.
Người trong nhà họ Tô trông thấy ngọc thạch quý giá rực rỡ cùng với 888 vạn tiền mặt đỏ chói thì đã có không ít kẻ bắt đầu thèm nhỏ dãi rồi, nếu như con gái nhà mình được coi trọng chẳng phải sẽ là chim sẻ biến thành phượng hoàng sao, sau này cả nhà họ Tô đều phải dựa dẫm vào bọn họ.
“Chắc chắn là cháu rồi, cháu là người con gái đẹp nhất nhà họ Tô mà.” lúc này có một người có body cực kỳ gợi cảm mở miệng nói chuyện.
“Ái chà, tự tin gớm nhỉ, hiện giờ chính chủ còn chưa chỉ định ai, có cần phải vội vàng thế không nhở.”
“Đúng thế, chúng ta đều có cơ hội, sao có thể nói chắc là cô chứ, tôi thấy ấy mà vị thiếu gia giàu có này đang cố tình khoe khoang, nói không chừng là nhìn trúng tôi ấy chứ.”
Mấy đứa cháu gái tranh giành lẫn nhau, người một nhà chia năm xẻ bảy ngay lập tức.
“Mấy đứa đừng tranh giành nhau nữa, đều có cơ hội cả, nhưng tiếc là có người chỉ có thể mở to mắt mà nhìn thôi.” Lúc Tô Hải Siêu nói câu này xong mọi người lập tức nhìn về phía Tô Nghênh Hạ.
Mọi người ở đây đều biết người hắn nói là ai, rối rít cười ồ lên.
“Đúng vậy, chúng ta đã bớt được một đối thủ rồi.”
“Hàn Tam Thiên, cũng phải cảm ơn cậu nhé.”
“Nếu không có cậu chúng tôi lại nhiều thêm một đối thủ rồi.”
Hàn Tam Thiên cúi đầu, vẻ mặt u ám, thậm chí còn có chút dữ tợn. Những người này không biết nhà họ Hàn là ai nhưng anh lại biết rất rõ.
Bù đắp sao?
Suốt ba năm nay, Hàn Tam Thiên anh cần sao?
“Đừng tranh nhau nữa, cất những đồ này đi trước đã, đợi người tặng đồ xuất hiện rồi sẽ biết người hắn nhìn trúng là ai thôi, ta tự biết sẽ đưa sính lễ này cho ai.” bà nội Tô giải quyết dứt khoát, những kẻ khác cũng không tranh chấp thêm nữa.
Sau khi ăn cơm xong, ba người nhà Tô Nghênh Hạ cũng không đợi Hàn Tam Thiên mà tự mình lái xe rời đi, bởi vì việc này khiến họ mất hết mặt mũi.
Nghĩ tới khi đó Hàn Tam Thiên vào ở rể, đừng nói tới sính lễ, ngay cả tiền hỏi cũng chẳng có, hôm nay họ nhìn thấy số lượng sính lễ nhiều như thế sao có thể không ghen tị được chứ.
Về tới nhà, Tô Nghênh Hạ tự nhốt mình trong phòng.
Tưởng Lam, mẹ của Tô Nghênh Hạ, quát Tô Quốc Diệu: “Ông nhìn người ta kìa xong rồi nhìn lại nhà chúng ta xem xem cách biệt thế nào.”
“Nếu không phải ông vô dụng, sao lão gia lại để cho Hàn Tam Thiên vào ở rể nhà chúng ta chứ.”
“Năm ấy bà đây đúng là mù mà, vốn nghĩ gả vào nhà họ Tô thì có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, ai mà ngờ lại rơi vào tay một kẻ vô dụng như ông, lão gia cũng chưa từng muốn giao quyền thừa kế vào tay ông.”
“Nhìn người ta kia kìa, sống trong biệt thự các kiểu, chung cư thang máy, vậy mà tôi đây vẫn phải sống với ông trong cái tiểu khu, phải leo cầu thang thế này.”
“Con dâu nhà họ Tô nói thì dễ nghe đấy, nhưng lấy phải kẻ vô dụng như ông, có quỷ mới biết tôi đã sống những ngày tháng vất vả thế nào.”
Tô Quốc Diệu cúi thấp đầu, không dám phản bác, ông điển hình cho kiểu người sợ vợ, hơn nữa ông cũng biết bản thân mình vô dụng, cũng chẳng dám tức giận với Tưởng Lam.
Sự mạnh mẽ của Tưởng Lam càng khiến cho Tô Quốc Diệu vô dụng hơn.
“Tôi kệ đấy, ông nhanh chóng khiến Nghênh Hạ và tên vô dụng kia ly hôn đi, mặt mũi nhà họ Tô mấy người không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn sống những ngày tháng tốt đẹp thôi.”
Tô Quốc Siêu yếu ớt nói: “Năm đó bố đã nhắc nhở tôi không thể để 2 đứa nó ly hôn được, hơn nữa việc này cả Vân Thành đều biết cả, bây giờ để chúng nó ly hôn chẳng phải là biến thành trò cười hay sao?”
Tưởng Lam bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, lăn qua lăn lại, nước mắt nước mũi tèm lem, bà ngồi xuống đất khóc nức nở: “Cái đồ vô dụng nhà ông, sao tôi lại lấy một tên vô dụng thế này cơ chứ, kiếp trước bà đây đã tạo phải nghiệp gì. Lẽ nào ông vì muốn giữ mặt mũi cho nhà họ Tô mà huỷ hoại cái nhà này, huỷ hoại cuộc sống sau này của Nghênh Hạ sao ? Mỗi ngày Nghênh Hạ đều làm việc ở công trường lẽ nào ông không đau lòng sao? Nó là con gái nhưng việc cực việc nhọc đám họ hàng nhà ông đều bảo nó làm, ông không thương tôi thì cũng phải thương con gái mình chứ.”
Nhà họ Tô là nhà buôn bán vật liệu xây dựng nên thường xuyên phải đi công trường, sở dĩ mọi thứ đổ dồn hết lên đầu Tô Nghênh Hạ là vì nhà họ là nhà có địa vị thấp kém nhất nhà họ Tô.
Vẻ mặt của Tô Quốc Diệu khó nén đuợc đau khổ, ông biết đúng là do bản thân mình vô dụng nhất cho nên năm đó lão gia mới ném Hàn Tam Thiên cho bọn họ, ông cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Nhưng việc ly hôn, ông nói thì cũng không được, bà nội Tô thà khiến Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên cả đời chịu uất ức cũng không thể nào vì thế mà làm nhà họ Tô mất mặt được.
Hôn lễ năm đó đã là một trò cười rồi, khó khăn lắm mới qua được ba năm. Việc này cũng dần dần bị người ta quên lãng rồi, nếu như bây giờ ly hôn, việc này chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười lúc trà dư tửu hậu sao, bà nội Tô sao có thể cho phép việc này xảy ra được.
Hàn Tam Thiên đi đến cửa nghe thấy tiếng khóc kêu trong nhà vọng ra, anh ngồi trên bậc cầu thang, móc ra một điếu thuốc, khói thuốc bay lên không che lấp được ý lạnh trong đôi mắt Hàn Tam Thiên.
Hút xong điếu thuốc, lúc Hàn Tam Thiên chuẩn bị bước vào thì lại nghe thấy giọng nói của Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ tự nhốt mình trong phòng giờ lại đột nhiện xuất hiện trong phòng khách, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tưởng Lam và vẻ mặt đau khổ của Tô Quốc Diệu nói: “Con sẽ không ly hôn với anh ấy đâu.”
“Con gái, có phải con bị điên rồi không, lẽ nào con muốn sống với tên vô dụng đó cả đời sao?” Tưởng Lam nghĩ Tô Nghênh Hạ sẽ là người muốn ly hôn nhất, nhưng bây giờ sao cô lại nói như thế.
“Con không điên, suốt ba năm nay, mặc dù anh ấy không có tiền đồ gì cả nhưng trong ba năm này anh ấy ở trong nhà chưa từng có một câu oán hận, quét nhà, nấu cơm không việc nào là không đến tay anh ấy. Nuôi một con chó còn có tình cảm nữa là con người.”
“Con không coi trọng anh ấy nhưng cũng không hận anh ấy, việc này là do ông nội quyết định, dù có hận con cũng chỉ hận ông nội thôi.”
“Hơn nữa bà nội sẽ không để con và anh ấy ly hôn đâu, bà coi trọng mặt mũi của nhà họ Tô hơn tất cả mọi thứ.”
Ngoài cửa Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu, anh cười. đến tận hôm nay anh mới biết anh ở trong lòng Tô Nghênh Hạ, hoá ra cô không bất kham như vậy, ít ra cô cũng có tình cảm nhất định với anh.
Hoá ra quá hận sẽ thật sự nảy sinh tình cảm.
“Nghênh Hạ, con phải chịu uất ức rồi.” Tô Quốc Diệu thở ra một hơi nói.
Tô Nghênh Hạ mặt đỏ, 2 dòng lệ tuân rơi lắc đầu, kiên cường nói “Con không uất ức.”
Trước giờ Tô Nghênh Hạ vẫn nghĩ mình sẽ ly hôn với Hàn Tam Thiên, thậm chí hôm nay cô còn nhắc tới việc này với anh, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ly hôn.
Nhưng khi cô thật sự đối mặt với nó cô mới nhận ra, người đàn ông vô dụng đó trong ba năm nay đã sớm ở trong lòng cô rồi, hai người chưa từng nắm tay, thậm chí còn giữ khoảng cách với nhau ở bên ngoài.
Nhưng người đàn ông đó ba năm nay ngủ trên giường cô, đoạn tình cảm này thế nào cũng không thoát ra được.
“Chỉ là con yếu kém, không ngờ rằng sẽ thật sự thích anh ấy.” Tô Nghênh Hạ cắn môi nói.
Lúc này Hàn Tam Thiên mở cửa bước vào, nhìn thấy Tô Nghênh Hạ lê hoa đái vũ, anh vươn tay lau đi hàng lệ cho cô.
“Hàn Tam Thiên, anh nói chỉ có em mới có thể làm anh thay đổi phải không.”
“Đúng thế.”
“Em không muốn bị người ta coi thường nữa, không muốn lại trở thành trò cười cho người khác nữa, em muốn khiến cho tất cả những người coi thường em phải hối hận.”
“Được.”
Hàn Tam Thiên trả lời vỏn vẹn có một chữ rồi xoay người rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
42 chương
13 chương
154 chương