Chàng rể phế vật
Chương 96 : Trộm Đào Lấy Lê
Lâm Đỗ Hoa vừa quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông đã xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào, anh ta nghiêng người dựa vào bàn làm việc, cúi đầu, châm một điếu thuốc.
Người đàn ông chậm rãi thở ra một làn khói, anh ta nhìn về phía Lâm Đỗ Hoa, ánh mắt thâm sâu, ánh nhìn dính chặt lấy Lâm Đỗ Hoa đầy ẩn ý.
“Anh là ai? Có ai không, đuổi tên lạ hoắc này đi cho tôi!” Lâm Đỗ Hoa đột nhiên đứng lên, lớn tiếng quát.
“Mấy tên rác rưởi của anh à? Anh nghĩ bọn chúng còn trả lời anh được sao?” Trần Xuân Độ nhả khói, cười nhạt.
"Anh là ai? Anh đã làm gì bọn họ?" Vẻ mặt Lâm Đỗ Hoa đông cứng, anh nghiêm giọng hỏi.
"Bọn họ buồn ngủ quá nên tôi để cho bọn họ ngủ một lát..." Trần Xuân Độ trả lời dửng dưng.
“Anh vào đây từ bao giờ, anh là ai?” Lâm Đỗ Hoa khua tay, bảo thư ký đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Trần Xuân Độ cười một tiếng, ngồi xuống đối diện với bàn làm việc của Lâm Đỗ Hoa, nhìn chằm chằm vào Lâm Đỗ Hoa đầy ẩn ý, ánh mắt thâm sâu khó lường, "Giám đốc Lâm, anh đúng là quý nhân hay quên mà, chỉnh lưng chúng tôi xong thì không nhớ chúng tôi là ai nữa à...”
"Là anh..." Lâm Đỗ Hoa cảm thấy Trần Xuân Độ rất quen, anh nhìn kỹ lại thì mới chợt nhận ra.
“Không phải anh có mối quan hệ mập mờ với cô Lê à, sao nào, rảnh rỗi lại tìm đến chỗ tôi thế này?” Lâm Đỗ Hoa biết được thân phận của Trần Xuân Độ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cười lạnh một tiếng, thì ra là người do Lê Kim Huyên phái tới.
“Giám đốc Lê và tôi có chút bất đồng về tin tức của anh nên tôi muốn cùng anh thảo luận và chỉnh sửa một chút.” Trần Xuân Độ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói.
"Chẳng có gì để nói cả." Lâm Đỗ Hoa bật cười, xua xua tay, "Anh quay về nói với cô Lê là tin tức của tôi hoàn toàn chính xác, không có tin đồn thất thiệt, không cần sửa đổi."
Trần Xuân Độ hơi nheo mắt lại: “Giám đốc Lâm từ chối nhanh chóng vậy sao? Không cần...!cân nhắc một chút à?”
“Cân nhắc cái gì? Tay săn ảnh của tôi đã chụp được chuyện của anh và cô Lê từ lâu rồi, chỉ là tôi luôn suy nghĩ cho danh tiếng vàng ngọc của cô Lê nên mới không nói ra ngoài, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi chê tiền” Lâm Đỗ Hoa chậm rãi nói: “Tôi là một doanh nhân, ai báo giá cao thì tôi giao dịch với người đó.”
“Hiểu rồi, xem ra cậu Lê đã cho anh điều kiện rất tốt đấy nhỉ.” Trần Xuân Độ đột nhiên nhận ra.
“Không phải chỉ là vấn đề tiền bạc, quan trọng nhất là...!anh ta là cậu hai nhà họ Lê ở Yến Kinh, tôi không giúp anh ta, chẳng nhẽ lại đi đắc tội với anh ta sao?” Lâm Đỗ Hoa cười rồi hỏi lại.
“Nếu anh có thể gỡ tin tức xuống thì tôi sẽ cho anh cái giá cao gấp đôi cậu Lê.” Trần Xuân Độ suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói.
"Giá cả không thành vấn đề, quan trọng là anh không phải cậu Lê..." Lâm Đỗ Hoa sốt ruột xua tay, "Anh đi ra đi, chuyện này không cần nói nữa."
Trần Xuân Độ cau mày, ánh mắt lạnh lùng, "Anh Lâm, điều kiện đã nói xong rồi, tôi cho anh một lời khuyên...!tốt nhất đừng từ chối đề nghị của tôi."
Lâm Đỗ Hoa nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ một lúc rồi cười lớn: “Anh là cái thá gì chứ, anh nghĩ anh là cậu Lê à, giả vờ cái gì? Mau cút đi, không thì tôi sẽ cho cả nước C biết chuyện của mấy người đấy...”
Lâm Đỗ Hoa hoàn toàn không để ý tới Trần Xuân Độ, cho dù Trần Xuân Độ đã cho anh những điều khoản hào phóng hơn rất nhiều...!Ở trong mắt Lâm Đỗ Hoa, thân phận và địa vị của anh ta đều thua kém rất nhiều so với cậu Lê, vậy thì tại sao anh phải qua lại với loại người này?
Từ góc nhìn của Lâm Đỗ Hoa, anh chỉ là một con chó của Lê Kim Huyên, Lâm Đỗ Hoa đương nhiên sẽ không nghe lời một con chó.
Lâm Đỗ Hoa càng ngày càng bực bội, cuối cùng ánh mắt Trần Xuân Độ trở nên lạnh lùng: “Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, giám đốc Lâm, đây là tự anh lựa chọn đấy nhé...”
"Ái chà, giả vờ giả vịt gì chứ...!Ông đây chọn thế thì sao? Anh làm gì được tôi?" Lâm Đỗ Hoa khoanh tay trước ngực: "Anh làm sao so sánh được với cậu Lê, việc gì tôi phải nghe theo anh?”
“Tôi thật sự không tính được, nhưng một phút nữa anh sẽ hối hận thôi.” Trần Xuân Độ nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt giễu cợt.
Lâm Đỗ Hoa dường như bị lời nói của Trần Xuân Độ kích động, tức đến mức bật cười: "Được rồi, tôi sẽ chờ xem, một phút nữa ai mới là người hối hận!”
“Rẻ rách, tôi có rất nhiều thông tin về anh và Lê Kim Huyên ở đây, chỉ cần tùy tiện để lộ ra một chuyện thôi là có thể kéo hai người xuống nước rồi, đòi đấu với tôi à!” Lâm Đỗ Hoa lấy ra một ổ USB từ trong ngăn kéo, trịch thượng nói: "Tất cả các người đều sẽ bị tay săn ảnh của tôi chèn ép đến chết thôi.
Tôi khuyên anh trong vòng một phút hãy nhanh chóng biết điều dập đầu tạ lỗi đi...!Nếu không, tôi sẽ hủy hoại Lê Kim Huyên trong phút chốc!”
Lâm Đỗ Hoa vẻ mặt kiêu ngạo, vô cùng tự tin, một cái USB trong tay cũng đủ khiến Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên từ giờ sẽ không thể sống ở thành phố T được nữa, khó ngóc đầu dậy nổi!
Trần Xuân Độ cúi đầu, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn, sau đó bình tĩnh nhìn Lâm Đỗ Hoa.
"Mười, chín, tám...” Rất nhanh sau đó, Trần Xuân Độ bắt đầu đếm ngược, còn Lâm Đỗ Hoa thì mang vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Trần Xuân Độ lại thực sự là kẻ không biết điều như vậy.
“Được, tự anh chọn lấy đấy nhé.” Lâm Đỗ Hoa cười lạnh, vừa nhấc USB chuẩn bị cắm vào máy tính, đột nhiên chuông điện thoại bàn vang lên.
Lâm Đỗ Hoa nhấc máy, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn chỉ trong giây lát!
"Không, không thể nào..." Lâm Đỗ Hoa không ngừng lắc đầu, vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin, hàng loạt cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
Cơ thể Lâm Đỗ Hoa run rẩy, cơn chấn động mà tin tức này đem lại cho anh chẳng khác gì tin công ty phá sản từ trên trời rơi xuống!
Toàn thân Lâm Đỗ Hoa run lên, trong mắt lộ rõ vẻ không cam lòng!
Sau khi cúp máy, Lâm Đỗ Hoa ngồi xuống, hai chân mềm nhũn...!vẻ mặt đờ đẫn đến khó tin.
“Sao thế, Lâm Đỗ Hoa, có hối hận không?” Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh như cũ, không chút thay đổi.
“Sao anh làm vậy được...!Công ty của tôi, lớn như vậy...!sao anh có thể mua được!” Lâm Đỗ Hoa nhìn Bắc Xuân Độ đầy oán hận, hai tay nắm chặt, tức giận đến run rẩy!
“Công ty của anh, chẳng qua chỉ có tiếng trong thành phố T mà thôi...” Trần Xuân Độ nói đầy thâm thúy: “Tặng anh một câu, núi cao còn có núi cao hơn...”
“Anh...” Sắc mặt Lâm Đỗ Hoa khó coi vô cùng, anh không thể chấp nhận được rằng cuộc gọi vừa nãy lại là thông báo cho anh...!công ty truyền thông Đô Thị, đã bị cưỡng ép mua lại rồi!
Tất cả những điều này đến quá bất ngờ, khiến anh ta không kịp phòng bị, thậm chí không thể tin nổi!
Loại chuyện này có nằm mơ cũng không thấy được, vậy mà thật sự đã xảy ra với anh!
“Tôi không tin… anh chỉ là tên núp váy đàn bà thôi, cho dù là Lê Kim Huyên cũng không có khả năng thâu tóm như thế được!!” Cho dù Lâm Đỗ Hoa có tức giận đùng đùng thế nào, Trần Xuân Độ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ung dung như không...
Lâm Đỗ Hoa không cam tâm! Anh ta không cam tâm! Anh không thể ngờ rằng sự hối hận mà Trần Xuân Độ nhắc đến chính là ý này!
“Bây giờ tôi chính thức bãi nhiệm anh với tư cách là chủ tịch và cổ đông lớn nhất của công ty.” Trần Xuân Độ dửng dưng nói.
“Không thể… anh không thể làm thế!” Lâm Đỗ Hoa mềm nhũn cả chân, cuối cùng anh ta cũng hối hận rồi! Anh hối hận tại sao lúc đầu khi Trần Xuân Độ nhắc đến điều kiện kép anh lại không đồng ý, nếu không thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này...!Anh đã mất hết tất cả!
“Cút đi.” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói, nét đùa cợt ngập tràn trong ánh mắt.
"Không...!tôi còn có nó...!còn có nó nữa...” Lâm Đỗ Hoa đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền điên loạn tìm kiếm trên bàn làm việc.
“Anh đang tìm nó à?” Trần Xuân Độ nhẹ giọng hỏi, trong tay cầm một ổ USB.
Ngay khi Lâm Đỗ Hoa vừa nhìn sang, Trần Xuân Độ liền khẽ cười, "Xin lỗi, chỗ dựa duy nhất của anh cũng không còn nữa rồi."
Trần Xuân Độ nói xong, tay phải mạnh mẽ dùng lực, ổ USB trong lòng bàn tay anh vang lên tiếng răng rắc!
"Bụp-"
Lâm Đỗ Hoa ngồi sụp xuống ghế, sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng...
Trần Xuân Độ chậm rãi thả tay, chỉ thấy ổ USB kia đã hoàn toàn bị nghiền nát trong tay Trần Xuân Độ, biến thành bột mịn rơi xuống.
“Anh dựa vào cái gì mà kiêu ngạo với tôi?” Dáng vẻ lúc này của Trần Xuân Độ, ánh mắt bình tĩnh đặt lên người Lâm Đỗ Hoa, toàn bộ đều là sự giễu cợt vô cùng!
Từ đầu đến cuối, Trần Xuân Độ gần như không làm gì cả! Vậy mà chỉ trong nháy mắt, công ty mà anh dày công gây dựng đã bị giao vào tay người khác!!
Thật quá mỉa mai! Lâm Đỗ Hoa thực sự không thể tưởng tượng nổi...!Trần Xuân Độ phải có bao nhiêu tiền mới có thể tiện tay mua lại cả một công ty...
“Giám đốc Trần… Tôi sai rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa!” Lâm Đỗ Hoa đột nhiên đưa ra một quyết định khó khăn, anh ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, rồi rồi bất ngờ nói ra từng chữ: “Giám đốc Trần...!Cho dù để tôi ở đây làm lao công cũng được...!Đây là công ty do một tay tôi gây dựng...!tôi không muốn rời xa nó...”
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, không có bất kỳ thay đổi gì.
Lâm Đỗ Hoa nghiến răng, anh bỗng nhiên đứng dậy, đưa ra một quyết định mà ngay cả Trần Xuân Độ cũng không ngờ tới!
"Bộp-"
Toàn thân Lâm Đỗ Hoa run lên...!Đầu gối đập mạnh xuống đất! Quỳ xuống dập đầu!
“Giám đốc Trần...!là tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn...!tôi đã đắc tội anh...” Cơ thể Lâm Đỗ Hoa run rẩy, dáng vẻ vô cùng biết lỗi!
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Lâm Đỗ Hoa, trong mắt ngập tràn vẻ trầm tĩnh thâm sâu.
Đầu của Lâm Đỗ Hoa đập xuống sàn, một âm thanh buồn tẻ lọt vào tai Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ suy nghĩ một chút...!Công ty này...!là anh tùy tiện mua lại, nhưng nếu thật sự muốn anh quản lý thì anhcũng không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Việc nhà hàng ngày còn chẳng kịp làm, lấy đâu ra thời gian mà đi quản mấy chuyện không đâu này.
Nghĩ đến đây, Trần Xuân Độ chậm rãi nói: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội...!Phát tán bộ ảnh và video này đi, tôi muốn những bức ảnh và video này phải nổi bật hơn cả hotsearch bây giờ.” Trần Xuân Độ đặt một chiếc USB lên bàn, đợi đến khi Lâm Đỗ Hoa run rẩy ngẩng đầu lên thì Trần Xuân Độ đã ra khỏi phòng làm việc rồi.
“Còn về công ty này, phải xem biểu hiện của anh rồi nói tiếp…” Bên ngoài hành lang, một giọng nói lạnh lùng mà rõ ràng vang lên, khiến trái tim Lâm Đỗ Hoa run rẩy.
Lâm Đỗ Hoa quay trở lại ghế ngồi, hít một hơi thật sâu, nhét chiếc USB do Trần Xuân Độ đưa vào máy, mở tệp tài liệu ra.
Từng bức ảnh và video hiện ra, Lâm Đỗ Hoa lướt qua một lượt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lâm Đỗ Hoa ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của Trần Xuân Độ...!anh bị ý đồ của Trần Xuân Độ làm cho sợ hãi tột cùng!
Chiêu trộm đào lấy lê này...!Đây là một đòn đánh ngược lại!
Tay cầm chuột của Lâm Đỗ Hoa khẽ run lên, khó có thể tưởng tượng nếu những hình ảnh và video này bị phát tán ra ngoài, thì ước tính không chỉ ở thành phố T...!mà thậm chí cả Yến Kinh xa xôi cũng sẽ bị ảnh hưởng chứ?.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
35 chương
9 chương
123 chương
99 chương
101 chương
10 chương