Chàng rể phế vật
Chương 64 : Mày hù dọa ai đấy
Ngay lúc cô hai chuẩn bị lao tới trước mặt Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ đột nhiên lùi lại một bước, khiến cô hai vồ vào khoảng không, đập mạnh xuống sàn nhà.
"Rầm!"
Một tiếng nặng nề vang lên, đầu cô hai đầy bụi đất đứng dậy, vẻ mặt thù hằn nhìn về phía Trần Xuân Độ, hai tay chống nạnh, tức giận nói: "Mày là cái thá gì, ở đây có chỗ cho mày nói sao? Mày cũng xứng làm bà đây câm miệng?"
"Tên khốn đâu ra đấy, không bắt mày cút ra ngoài đã là giữ thể diện cho mày rồi, còn làm cao." Cô cả ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, uống một ngụm trà.
"Vệ sĩ đâu, đuổi gã ra ngoài cho tôi!" Trên bàn ăn, từng ánh mắt lần lượt rơi lên người Trần Xuân Độ, khinh miệt và phẫn nộ.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, sắc mặt Lê Kim Huyên hơi thay đổi, cố gắng giải vây cho Trần Xuân Độ: "Anh ấy là chồng con, có chuyện gì cứ nhắm vào con đây này."
"Nhắm vào cô sao? Đôi cẩu nam nữ các người đừng ai hòng trốn thoát. Tôi xử lý gã trước, sau đó sẽ đến cô." Cô hai cười lạnh nói.
Sắc mặt Lê Kim Huyên đột nhiên trở nên khó coi, bữa tiệc gia đình hôm nay, Lê Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng, ngược lại cô cả cô hai đã làm khó dễ Lê Kim Huyên trước.
"Được rồi." Lê Quán Sâm hừ một tiếng, khuyên nhủ: "Bỏ qua chuyện này đi, dừng lại ở đây thôi."
Lê Quán Sâm lên tiếng, mặc dù cô cả và cô hai vẫn còn phẫn uất và bất mãn nhưng chỉ có thể kìm chế, lườm Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên một cái sắc lẻm rồi ngồi xuống.
"Kim Huyên, bác và ba cháu cũng coi như là anh em, cháu tham dự bữa tiệc gia đình của nhà họ Lê, có phải cháu nên gọi bác là bác cả không?" Lê Quán Sâm cười dịu dàng.
Lê Kim Huyên gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bác cả."
"Được rồi, chỉ bằng tiếng bác cả này của con, chuyện quá khứ chúng ta sẽ bỏ qua, sẽ không nhắc lại nữa." Lê Quán Sâm cười ha ha: "Đến khi chúng ta trở về Yến Kinh, con và ba con cùng nhau trở về đi."
Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu, nhẹ giọng giải thích, "Bác cả, tạm thời tập đoàn Lê Thị vẫn chưa có ý tưởng phát triển đến Yến Kinh, e rằng con không thể đến Yến Kinh được."
"Rầm!" Ly rượu của Lê Quán Sâm đặt mạnh lên bàn, rượu đổ ra ngoài, vẻ mặt của Lê Quán Sâm hơi tối xuống, nói: "Kim Huyên, con không cần quan tâm đến chuyện của tập đoàn Lê Thị, Thần Vũ sẽ ở lại đây giúp con duy trì tình hình."
Lê Kim Huyên nhất thời hơi sửng sốt, sau đó cau mày lại, ý của Lê Quán Sâm rất rõ ràng... đây là một pha cướp bóc trắng trợn!
Gương mặc Lê Kim Huyên lạnh như băng: "Bác cả muốn cướp tập đoàn Lê Thị sao?"
"Kim Huyên, bác khuyên con nên suy nghĩ lại. Năm đó ba con không suy nghĩ rõ ràng nên mới bị nhà họ Lê đuổi đi. Bác không muốn con cũng có kết cục như vậy." Lê Quán Sâm thấp giọng nói..
"Không cần, tôi đã quyết định rồi, cho dù tập đoàn Lê Thị phá sản cũng sẽ không chuyển nhượng cổ phiếu của tôi." Lê Kim Huyên tỏa ra sự sắc bén, dứt khoát nói.
"Bốp! " Lê Thần Vũ đột nhiên nhanh như chớp vươn tay ra, đập xuống bàn một cái.
Nhà ăn chợt yên tĩnh, Lê Thần Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Kim Huyên nói: "Kim Huyên, tôi đã cho em rất nhiều cơ hội, nhưng em lại tiếp tục bỏ qua."
"Vì em, lần đầu tiên tôi kiên nhẫn như vậy, nếu tôi thật muốn có tập đoàn Lê Thị còn cần đến loại thủ đoạn vòng vèo này sao?" Lê Thần Vũ lớn tiếng nói, cả người tràn đầy lạnh lẽo và sự dửng dưng ác liệt khiến người ta run sợ.
Vẻ mặt Lê Kim Huyên bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoảng sợ, Lê Thần Vũ nói rất đúng, nếu muốn anh ta hoàn toàn có thể chiếm lấy cả nhà họ Lê... Một tập đoàn Lê Thị nho nhỏ không bao giờ có thể chống lại một dòng họ cực lớn của Yến Kinh... Nhưng anh ta muốn Lê Kim Huyên chủ động giao ra cổ phần.
Đây là một loại sỉ nhục khinh thường chà đạp lên tính cách không khuất phục của Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, lạnh lùng nói: "Cậu Lê, tôi đã nói rất rõ ràng, dù sao tôi cũng sẽ không giao ra cổ phần của tập đoàn Lê đâu... Cậu Lê đừng ôm suy nghĩ quấy rầy Kim Huyên nữa."
Bùm! Mùi thuốc súng nồng nặc đột nhiên bùng nổ trong không khí, Lê Thần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, khí thế oai phong, trong mắt hiện lên một tia sát ý chưa từng có.
Quấy rầy.
Hai chữ này của Lê Kim Huyên nháy mắt chọc giận Lê Thần Vũ, hai mắt của Lê Thần Vũ tràn ra sát khí, trắng trợn nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, như thể muốn chà đạp Lê Kim Huyên.
Anh ta là cậu chủ nhà họ Lê, là con cưng của trời, anh ta không để ý tới bao nhiêu đàn bà quỳ xuống muốn dâng mình lên, kết quả hôm nay trên địa bàn của chính mình bị người ta làm nhục... mình lại quấy rầy một con đàn bà!
Yến Kinh, thành phố T, khắp Nước C này có bao nhiêu người dám nói vậy với anh ta? Lê Kim Huyên... đã phá vỡ tiền lệ.
Đôi mắt sâu thẳm của Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên... đây là một cái tát ngay trước mặt mọi người, muốn anh ta phải xấu hổ. Anh ta không được chịu loại sỉ nhục như vậy.
Đúng lúc này, cô cả của Lê Thần Vũ đột nhiên đứng lên, bước một chân ra, đi về phía Lê Kim Huyên, mang theo sát khí mãnh liệt.
"Câm mồm, một đứa con riêng hèn hạ diêm dúa cũng xứng nói Thần Vũ nhà này sao, ở đây không có chỗ cho cô nói, phải vả vào mồm!" Cô cả bước ra, chuẩn bị tát vào hai má trắng nõn của Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên không khỏi lùi về phía sau một bước, sắc mặt thay đổi, không ngờ cô cả lại dám ra tay bất thình lình.
Nhưng đã quá muộn, phản ứng của Lê Kim Huyên vẫn chậm hơn, cô cả hùng hổ tát cô một cái, sắp sửa đụng vào gò má mềm mại của Lê Kim Huyên.
Đúng lúc này, một cánh tay bất chợt vươn ra từ bên cạnh nắm lấy tay của cô cả, ngay sau đó, một tiếng giòn giã vang lên.
Trên mặt Lê Kim Huyên không có vết tay đỏ tươi, ngược lại là cô cả bay ngược vè sau như diều đứt dây, đập mạnh xuống đất.
Sắc mặt Lê Quán Sâm đông lại, ông ta đột nhiên đứng dậy nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ xuất hiện ở bên cạnh Lê Kim Huyên, một bàn tay to nắm lấy bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên, sắc mặt lạnh như băng.
"Tên tiện nhân, mày dám đánh chị cả! Không có tôn ti trật tự gì cả, dám đánh người nhà họ Lê, mày đúng là không muốn sống nữa!" Cô hai đột nhiên bật dậy, hét lên the thé.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, cũng không để ý tới lời cô hai, quay đầu nhìn về phía Lê Kim Huyên, dịu dàng hỏi: "Không bị thương chứ?"
Lê Kim Huyên lắc đầu: "Không sao, tôi vẫn ổn."
"Không sao là được rồi." Trần Xuân Độ gật đầu, anh không quan tâm đến lời mắng vừa rồi hoàn toàn là vì Lê Kim Huyên, nếu những người này không phải họ Lê thì đã phải chết ngay từ đầu vì sự bất kính rồi.
Chỉ cần những người này không công kích Lê Kim Huyên, anh vẫn có thể chịu được, vì Lê Kim Huyên, bảo anh nhượng bộ thế nào cũng được.
"Đồ đê tiện… Mày họ Lê nhưng lại cấu kết với người ngoài bắt nạt người nhà họ Lê!" Cô cả run rẩy đứng dậy, độc ác nhìn Lê Kim Huyên, lớn tiếng chỉ trích.
"Các người cũng biết tôi họ Lê, vậy mà các người còn dám có dã tâm cướp tập đoàn Lê Thị... các người có xứng với họ của mình không? Giám đốc Trương lúc trước của công ty tôi kia, nếu không phải vì nể mặt nhà họ Lê, tôi đã đuổi ông ta đi lâu rồi." Lê Kim Huyên không nhịn nổi nữa, khóe miệng gợi lên một tia châm chọc.
"Câm miệng! Con tiện nhân, bản thân mày chỉ là một đứa con riêng. Dòng máu trong người mày chắc gì đã là dòng máu của nhà họ Lê, mày còn dám nói bọn tao sao? Ba mày còn không xứng bước chân vào cửa nhà họ Lê, mày có tư cách gì mà nói?" Cô hai hét lên, lời nói cực kỳ ác độc.
Cô hai vừa dứt lời, một hạt lửa đột nhiên bay ra khỏi miệng của Trần Xuân Độ, bắn vào miệng cô hai một cách chính xác.
Cô hai lập tức hét lên phun hạt lửa nóng bỏng kia ra... Nhưng đầu lưỡi của bà ta đã bị bỏng, nói năng không rõ ràng.
Sau khi cô hai phun hạt lửa kia ra, mọi người tập trung nhìn, đó là... một tàn thuốc.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc... tàn thuốc mà có thể bắn vào miệng trong khi cô hai nói chuyện chính xác như vậy... Làm sao có thể? Người bình thường tuyệt đối không làm được.
"Xin lỗi đi." Ánh mắt Trần Xuân Độ bình tĩnh, ánh mắt quét qua cô cả cô hai, cũng như những người thân lúc trước ra vẻ xem thường khinh miệt, lạnh lùng nói: "Nếu không xin lỗi, sẽ không đơn giản là tàn thuốc nữa đâu. Dù tôi không đánh phụ nữ nhưng đã động đến vợ tôi thì tôi sẽ không nương ta đâu."
"Đồ khốn... mày... to gan! Mày có biết bọn tao là ai không?" Cô cả run rẩy đứng lên, nhìn Trần Xuân Độ đầy vẻ khó tin, lớn tiếng quát.
"Biết, nhà họ Lê của Yến Kinh." Trần Xuân Độ bĩu môi: "Cho dù ông trời đi nữa, dám sỉ nhục vợ tôi thì cũng có chung một kết cục."
Lê Kim Huyên đứng sau lưng Trần Xuân Độ ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp ngây ra, cô không ngờ rằngTrần Xuân Độ sẽ đứng ra vì cô vào lúc này.
Trong ấn tượng của cô, Trần Xuân Độ là một kẻ nhát gan sợ phiền phức, khi có chuyện chắc chắn sẽ phủi sạch quan hệ.
Mà hôm nay, Trần Xuân Độ lại chủ động đứng ra, hoàn toàn không sợ hãi.
"Khiêu khích nhà họ Lê ở địa bàn nhà họ Lê, mày xong đời rồi!" Cô cả giận quá hóa cười, lần đầu tiên gặp người ngang ngược như Trần Xuân Độ, anh chẳng xem người nhà họ Lê ra gì cả.
"Nhà họ Lê của Yến Kinh thì sao chứ, xin lỗi vợ tôi mau!" Trần Xuân Độ chậm rãi nói, giọng điệu sắc bén không chút run rẩy.
"Tự tìm chết!" Lê Thần Vũ đột nhiên đứng lên, cầm ly rượu, ánh mắt lạnh lùng ác độc nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ
"Rầm!" Lê Thần Vũ đập mạnh ly rượu xuống đất, ngay sau đó, vệ sĩ cầm súng xông vào biệt thự, bầu không khí đông lại.
"Lê Thần Vũ, anh muốn làm gì?" Sắc mặt Lê Kim Huyên cứng lại, dường như đã đoán ra gì đó.
"Một người phụ nữ không chiếm được còn chẳng bằng một người chết." Hai tay Lê Thần Vũ chắp sau lưng, từng bước đi về phía Lê Kim Huyên: "Nếu không chiếm được, tốt hơn là nên hủy đi... Lẽ nào cô không hiểu đạo lý này sao?"
"Tôi đã cho các người rất nhiều cơ hội nhưng các người không cần! Đã vậy thì đừng trách tôi ra tay vô tình!" Giọng điệu của Lê Thần Vũ lạnh lẽo như thể từ địa ngục bò lên.
Trần Xuân Độ híp mắt lại, rất nhiều vệ sĩ mặc áo đen đã sẵn sàng lên nòng, hiển nhiên Lê Thần Vũ đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ chờ bọn họ chui đầu vào lưới.
Đây là một thế cục chết do Lê Thần Vũ sắp đặt tỉ mỉ, bề ngoài là tiệc gia đình của nhà họ Lê... Thực chất là lưới giết người cướp của.
Sắc mặt Lê Kim Huyên tái nhợt... Cô đã sớm đoán được bữa tiệc gia đình hôm nay chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nhưng cô vẫn phải đến. Trái tim kiên cường và tính cách kiên định của cô khiến cô dù có phải chết cũng nhát quyết không chịu khuất phục trước Lê Thần Vũ.
Lê Thần Vũ mặt lạnh như băng đứng trước Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, cuối cùng anh ta vẫn không che giấu được nội tâm muốn giết người của mình.
Hôm nay, anh ta tuyệt đối không thể để cho Trần Xuân Độ còn sống đi ra khỏi cửa.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ nhìn lướt qua những vệ sĩ mặc áo đen đã sẵn sàng lên nòng, cười cợt: "Mày hù dọa ai đấy?"
Xung quanh im lặng, khuôn mặt lạnh lẽo dữ tợn của Lê Thần Vũ đột nhiên đông cứng lại.
Thằng ở rể không biết trời cao đất dày này, sắp chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo như vậy?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
35 chương
9 chương
123 chương
99 chương
101 chương
10 chương