Chàng Rể Hồ Tiên
Chương 10
Cho dù Lí Vũ Dương đã bình yên vô sự ở ngay trước mắt, nhưng trong đầu của Liễu Nham Phong vẫn là hình ảnh nàng ngã xuống vũng máu khiến Liễu Nham Phong không khỏi đau lòng, ác mộng ở quá khứ vẫn còn lưu lại trong hắn , trong tâm hắn vẫn dấy lên nỗi sợ và sự chấn động to lớn này.
Hắn đã từng cách cái chết rất gần, cũng mất đi mẹ ruột của hắn, hắn không cách nào chịu được sự mất mát một lần nữa. (hiazz tội nam 9 quá T-T)
Hắn túc trực không nghỉ ngơi ở bên giường nàng cả ngày và đêm, nhớ tới lúc mới quen khi đó tuyết bay đầy trời, nàng một mình đối mặt với tên hung thần ác bá nhưng nàng không sợ,còn che chở cho hắn, so sánh với bây giờ,nhìn nàng tái nhợt và suy yếu,càng khiến trái tim hắn đau đớn hơn.
Khi Lí Vũ Dương tỉnh lại mở mắt ra, đập vào mắt chính là bộ mặt tiều tụy của Liễu Nham Phong.
"Nàng rốt cuộc cũng tỉnh." Nhớ đến vết thương trên người nàng, hắn chỉ có thể cố đè nén suy nghĩ đau xót đang sôi trào trong lòng xuống,nhẹ nhàng đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt tái nhợt của nàng, chỉ sợ dùng sức 1 chút, sẽ làm nàng đau.
Nàng nhìn hắn không nói gì, miễn cưỡng cười nhẹ, giống như đóa Phù Dung nở hoa, càng tăng thêm vẻ đẹp động lòng.
"Đau không?"
"Vẫn tốt”.Không muốn làm cho hắn lo lắng, nàng mở đôi mắt to,nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của hắn "Tóm lại không chết được."
Hắn nghe vậy, nhướng mày không vui.
"Đừng như vậy mà. . . . . . Oh!" Nhìn sự biến chuyển trong mắt hắn, nàng không khỏi nhẹ giọng cười một tiếng, nhưng bởi vì kéo theo vết thương mà rên rỉ ra tiếng.
"Cẩn thận!" Hắn vội vã đến gần nàng, ánh mắt đều là lo lắng.
"Thiếp biết." Thân thể yếu đuối giống như không phải của mình, khiến nàng không quen. Nàng làm mặt quỷ, trên khuôn mặt tái nhợt dần dần có chút hồng hào, "lúc chàng cười lên, thật sự rất đẹp"
Hắn không nói gì, chỉ có thể bất đắc nhìn nàng một cái. Đến lúc mấu chốt rồi, nàng lại quan tâm để ý đến bộ dáng của hắn ra sao.
Sống trên đời này, hắn không cầu người, luôn luôn dựa vào năng lực của mình để lấy được đồ mình muốn, nhưng vì nàng, hắn lần đầu tiên hạ thấp mình, cầu xin trưởng lão thi triển pháp thuật hồ tiên giảm bớt đau đớn trong nàng, kết quả lại bị trưởng lão quả quyết từ chối.
Trưởng lão cự tuyệt đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, dù sao trên dưới mộng hồn cốc đối với việc hắn kiên trì cưới Lí Vũ Dương đều không tha thứ, việc hắn đưa nàng vào cốc trị thương cũng đã là thỏa hiệp lớn nhất rồi.
Mặc dù đối với kết quả này khó tránh khỏi thất vọng, nhưng Liễu Nham Phong giờ phút này rốt cuộc có thể lý giải ban đầu nàng vì cứu Tư Đồ Linh, không để ý cái lạnh mà quỳ gối trong đống tuyết, cho dù bồi thường một cái mạng cũng muốn cứu Tư Đồ Linh.
Vì nàng, hắn cũng như vậy không buông tay?
"Nham Phong, " Lí Vũ Dương khẽ kéo tay của hắn, dịu dàng hỏi: "Nặc Nặc đâu?"
"Nó không có việc gì." Hắn khẽ vuốt tóc nàng , dịu dàng trả lời, "Hai nha đầu Hạ Trúc cùng Hạ Vũ đang chăm sóc hắn."
Đáp án này làm nàng kinh ngạc, "Hạ Trúc và Hạ Vũ?"
"Đúng vậy ." Nghĩ đến họ nước mắt đầm đìa đi theo hắn, còn lấy cái chết ép hắn cho họ cùng trở về cốc, Liễu Nham phong không khỏi thở dài, “ hai nha đầu này cũng phiền toái giống như nàng, dám muốn đi theo ta về cốc."
Nghe đến đây, nàng không nhịn được liền bật cười, "Chúng ta đều làm khó chàng đúng không?”
Nhìn thấy nàng cười, hắn chỉ cầm chặt tay của nàng, không có trả lời.
"Các nàng là người của thiếp, cùng đi cũng tốt." cho dù cả người đau đơn, Lí Vũ Dương vẫn là cắn răng chịu đựng, rồi nói tiếp: "Nếu để cho hai người bọn họ ở lại vương phủ, Tử Nhứ cũng sẽ không cho họ trải qua ngày tháng tốt đẹp ."
Nhắc tới Lý Tử Nhứ, ánh mắt Liễu Nham Phong lạnh lẽo, tức giận, "Mẹ con họ khinh người quá đáng!"
Lí Vũ Dương không phủ nhận. Họ đúng là khinh người quá đáng, chỉ là. . . . . . Nàng nháy mắt, nhìn ánh mắt của hắn nàng cảm thấy thú vị."Tướng công, " nàng dịu dàng kêu một tiếng, "Chàng tức giận sao?"
Hắn tức giận nhìn nàng, không ngờ trong đầu nàng cũng có câu hỏi ngu xuẩn này, hơn nữa còn có bộ dáng rất vui mừng.
Nàng vươn tay ra, dí dỏm vỗ vỗ gương mặt hắn.
Nhưng hắn lập tức lấy tay nàng xuống, hôn lên môi nàng.
Cử chỉ nhu tình của hắn làm ấm áp trái tim nàng, nhưng khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt nàng không khỏi trở nên nghiêm túc.
"Chuyện thiếp bị đánh chờ phụ vương trở lại nhất định sẽ xử trí rõ ràng, chàng hiện tại chứa chấp chúng ta,lòng thiếp vô cùng cảm kích, chỉ là. . . . . . Nặc Nặc cùng ta vào mộng hồn cốc, còn mang theo Hạ Trúc cùng Hạ Vũ, bộ tộc của chàng sẽ để yên sao?" Nàng biết rõ trên dưới cốc đều có thái đọ thù địch với người trong hoàng thất.
"Tộc nhân của ta, ta sẽ tự xử lý." Hắn trấn an nàng, "Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thương là được."
Có 1 câu nói này của hắn, Lí Vũ Dương hiểu rõ mình có thể yên tâm phần nào. Nàng bình tĩnh nhìn hắn, "Chàng phải biết, thiếp cũng không muốn làm khó chàng."
Nhìn thấy áy náy trong mắt nàng , hắn hôn nhẹ một cái bên má nàng, "Lần sau trước khi gây họa, cần phải nghĩ đến những lời này."
Nàng cười ra tiếng, chỉ là lại kéo xuống vết thương, đau đến mức nhíu mày. Mà cơn đau thấu xương này, cũng khiến nàng suy nghĩ đến người khởi xướng —— Cẩn vương phi , đối với người gọi là "Mẫu phi" , nàng vừa thấy tiếc nuối vừa đau lòng .
Tuổi còn nhỏ nàng đã đi theo Linh di, cùng được mang vào Cẩn vương phủ, mười năm nay, Linh di thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám vọng tưởng sẽ được làm Thái Vương Phi. Nhẫn nhị mười năm,ngày hôm nay con trai độc nhất của Lý Nặc và nàng trải qua thời gian ăn nhờ ở đậu. Chẳng lẽ ông trời thực không có mắt ư?
"Hôm nay nhờ có chàng mới thoát khỏi nguy hiểm, không thì thiếp không biết phải làm sao." Chỉ sợ nàng ngay cả mình cũng không bảo vệ nổi, nói gì đến bảo vệ Lý Nặc.
Hắn không thích nhìn lông mày nàng nhăn lại, chỉ nói: "Đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi 1 lát đi.”
Nàng nhu thuận gật đầu một cái, đưa tay vỗ nhẹ vị trí bên cạnh :”ở cạnh thiếp 1 lát được không”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, thận trọng nằm ở bên cạnh nàng. Đầu của nàng tựa vào trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn.
Cho dù vết thương đau đến mức không cách nào ngủ yên được, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không muốn để cho hắn vì nàng lo lắng. Vì coi chừng nàng, chắc hẳn hắn cũng mệt mỏi rồi.
Nàng mới nhắm mắt lại không được bao lâu, hai người liền đồng thời nghe được tiếng bước chân đang đến gần ở bên ngoài.
Nàng không hiểu mở mắt ra,đôi mắt to trong veo như nước nhìn hắn.
Hắn vươn tay nhéo nhẹ một cái tay của nàng, trấn an nàng.
Cơ hồ khi hắn xuống giường, cửa phòng lập tức bị đẩy ra , một cô gái dáng người thon dài làn da trắng nõn sải bước tiến vào.
Liễu Nham Phong thấy người tới, không có phản ứng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng xông thẳng đến trước mắt.
Cô gái đi theo phía sau bày ra bộ mặt bất đắc dĩ
"Cốc chủ, Như Ý tiểu thư cầu kiến!" Nữ tử không ngăn được người, không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau thông báo một tiếng.
Lí Vũ Dương không khắc chế được sự tò mò chống thân thể lên, không để ý như vậy sẽ kéo đau vết thương, khiến cho nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
"Nàng nằm xuống." Liễu Nham phong bất đắc dĩ liếc nàng.
"Cho thiếp xem một cái đi." Nàng dí dỏm chu chu miệng, vẫn mở to mắt quan sát người tới.
Từ nhỏ, mỗi người nhìn thấy nàng đều nói nàng là đại mỹ nhân, nhưng nàng lại cảm thấy người con gái trước mắt này mới thật là đẹp, dáng người xinh đẹp này hoàn toàn khác biệt với mình.
Cô gái trước mắt có vóc người thon dài của giai nhân Phương Bắc, cặp mắt kia sáng ngời như nước mùa thu dễ khiến người ta động lòng. Nàng không tự chủ muốn đến gần, càng nhìn càng chăm chú. . . . . .
Liễu Nham Phong rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa đưa tay ngăn chặn bả vai của nàng, không để cho nàng ngồi dậy. Nàng khẽ mỉm cười, ra vẻ không sao, thế nhưng hắn lại liêc mắt cảnh cáo nàng.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống trên giường, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo đối phương.
Đôi mắt đen như mực của Như Ý liều chết trừng đôi tay của Liễu Nham phong đè trên vai của Lí Vũ Dương , nhướng mày, không khách khí nhìn chằm chằm nàng.
Mà Lí Vũ Dương cũng không ngượng ngùng nhìn lại, điều này khiến Như Ý cảm thấy không thoải mái
“Có chuyện gì sao?"
Cho dù cảm thấy không vui với sự xông thẳng của Như Ý, nhưng Liễu Nham Phong cũng không có biểu hiện gì ở trên mặt.
Nghe được câu hỏi, Như Ý mới thu hồi lại ánh mắt tức giận, chuyển sang nhìn hắn, "Cha đã nhiều lần phái người cầu kiến Cốc chủ , thứ cho Như Ý cả gan hỏi một câu —— Cốc chủ dự tính bỏ mặc đến khi nào? Chẳng lẽ cũng bởi vì cha ta cự tuyệt ra tay chữa trị cho cô gái không đáng kể này, cho nên làm cho Cốc chủ tức giận khó quên sao?"
Không có đáng kể? Nói đến ta sao? Nghe được lời của đối phương, Lí Vũ Dương chẳng những không thấy tức giận, ngược lại cảm thấy vẻ tức giận ở trên mặt nữ tử này rất đáng để đùa giỡn.
Như Ý khởi binh hỏi tội , khiến cho đáy mắt của Liễu Nham phong thoáng qua một tia không kiên nhẫn.
Vẻ mặt của hắn không đổi , lạnh nhạt mở miệng, "Ngày mai ta sẽ đi gặp trưởng lão."
"Không cần chờ đến ngày mai, bây giờ cha ta đang chờ ở đằng trước, không bằng Cốc chủ theo Như Ý đi một chuyến ." Nàng vừa nói, ánh mắt không khách khí lần nữa bay tới trên người của Lý Vũ Dương.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Lí Vũ Dương, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự nhỏ nhắn yếu ớt của nàng quả thật làm người ta khắc sâu ấn tượng, vẻ mặt ngọt ngào, đôi mắt to trong veo, cho dù hiện tại bị trọng thương, nhưng lại hiện lên vẻ phong tình yếu đuối,khó cưỡng lại được.
Một nữ nhân như thế, ngay cả nữ nhi cũng không nhịn được nhìn lén, huống chi thân nam nhi như Liễu Nham phong.
Nhưng cô ta lại là con người,bông hoa đẹp cũng không chịu nổi sự tàn phá của năm tháng —— Như Ý nàng thì không giống.
Nàng có công lực ngàn năm, lại là hòn ngọc quý trêtrên tay trưởng lão của tộc hồ ly, độc nhất vô nhị, hơn hẳn so với Lý Vũ Dương .
Nàng và mọi người ở Mộng Hồi Cốc đều có trọng trách cừu hận nặng nề giống nhau, Liễu Nham Phong không chỉ là Cốc chủ, càng là chỗ dựa tinh thần của bọn họ, hắn đại biểu cho sự sinh tử của Mộng Hồi Cốc , cho nên không cho phép có nửa điểm sai lầm.
Chỉ là, kể từ khi hắn biết Lí Vũ Dương , hắn đã hoàn toàn thay đổi ——
Tự tiện ra cốc,ở chung với kẻ phàm trần, lại vì Lí Vũ Dương cầu xin trưởng lão cứu mạng cô ta, biến đổi hoàn toàn khiến ai cũng đều cảm thấy xa lạ.
Mà thân là cốc chủ của mộng hồi cốc, hắn lại dẫn đầu mà phá hư quy củ, chẳng những mang người phàm vào cốc, hôm nay lại muốn cưới người phàm này làm vợ, quan trọng hơn là, thân phận của nàng còn là hậu duệ của đế vương, có ân oán tình cừu khó giải với tộc hồ ly.
"Cốc chủ, " Như Ý biết Liễu Nham phong luôn luôn thích mềm không thích cứng, vì vậy thả mềm âm điệu của mình, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nhiều năm qua, cha không ngừng tìm kiếm biện pháp, cố gắng thay Cốc chủ tìm kiếm thuật Trường Sinh Bất Lão, nhưng Cốc chủ hiện nay cũng không để ý phản đối của mọi người cưới người phàm làm vợ —— đừng nói cha và các tộc nhân, ngay cả Như Ý luôn đứng ở bên cốc chủ cũng không cách nào tha thứ."
Lí Vũ Dương nháy mắt nghi hoặc. Mặc dù nàng bị thương, nhưng đầu óc cũng không hồ đồ, nàng nghe được rõ ràng lời nói của Như Ý ——
Trường Sinh Bất Lão? Người phàm? Đây là ý gì?
Nghe được lời nói của Như Ý, Liễu Nham Phong không phản bác lại, dù sao cũng là hắn phá hư quy củ trước, hắn không thể chối tội này. Cúi đầu, vừa đúng lúc đối mặt với mặt vẻ mặt nghi ngờ của L ý Vũ Dương, hắn không nhịn được đưa tay vuốt đầu của nàng.
"Ngươi lui ra đi." Liễu Nham Phong mở miệng nói, không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy nàng nghỉ ngơi, càng không muốn để cho nàng bị liên lụy vào quá nhiều ân oán, đây là một loại phương thức để hắn bảo vệ nàng, "Ta đi xin tội với trưởng lão một lát"
Tay của Như Ý nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn về người ở trước mắt, nàng biết rõ sự nhượng bộ của Cốc chủ, không phải là bởi vì bị nàng thuyết phục, mà là không muốn nói nhiều về thân thế của mình trước mặt Lý Vũ Dương , mấy động tác và mấy câu nói đơn giản, đã lần nữa biểu hiện sự bảo hộ của hắn với Lý Vũ Dương.
Lời của hắn vừa nói ra, Nữ tử đứng ở cách đó không xa lập tức tiến lên, "Tiểu thư, mời."
Như Ý đè xuống cơn tức, lạnh nhạt mở miệng, "Cốc chủ không nên quá mức thân cận với ‘ người phàm ’ . Nếu để bọn họ biết được thân thế của người, chỉ sợ sẽ mang đến họa sát thân. Lời nói của Như Ý , kính xin Cốc chủ nghĩ lại."
Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Nhìn dáng vẻ thướt tha mềm mại của nàng ta, Lí Vũ Dương không khỏi cảm thấy tán thưởng, "Cô nương này thật đẹp, chỉ là xem ra tính khí không tốt lắm. Nàng là người nào?"
"Cô ta là Như Ý, " Liễu Nham Phong nhàn nhạt nói, "là hòn ngọc quý trên tay trưởng lão."
"Thì ra là hòn ngọc quý trên tay trưởng lão . . . . . ." Nàng suy tư một lát, "Nhưng lời nói của nàng ta là có ý gì?"
"Hôm nào hãy nói lại." Hắn vỗ vỗ gò má của nàng, không trả lời thẳng.
Lời nói vừa rồi của Như Ý , làm tròng mắt đen của Liễu Nham Phong trầm xuống, hình như lại thấy một màn đáng sợ của nhiều năm trước —— một đạo nhân cầm một cây giáo dài, hung hăng đâm vào thân thể của mẫu thân hắn ! Cho tới bây giờ, hắn giống như có thể nghe được tiếng thét đau đớn của mẫu thân hắn trước khi chết.
Sự tru diệt của nhiều năm trước là sự thật tàn khốc, càng là ác mộng mà cả đời hắn không trốn tránh được.
Hắn biết rõ, tất cả cũng tại vì mấy câu sàm ngôn của một quan viên nhỏ tại Khâm Thiên Giám —— đương kim thái tử bị hồ yêu làm cho hồ đồ, cho nên mới chẳng thèm ngó tới ngôi vị thái tử chí cao vô thượng, không muốn làm một gã "tù phạm mặc long bào " . Nghe được câu nói như thế, Hoàng đế rất là tức giận, vì vậy mới hạ lệnh tiêu diệt Tộc Hồ.
Nhớ ngày đó, trên dưới Hồ Tộc rât nhiều người kiêu ngạo, xem mệnh lệnh của Hoàng đế như chuyện cười , chỉ vì Tộc Hồ luôn ở giữa giới tiên và yêu, phần lớn có pháp lực, há có thể dễ dàng bị tiêu diệt?
Chỉ là không ngờ tới, Hoàng đế thật sự tìm được không ít cao nhân, hủy hoại nơi ở của bọn họ, dùng lửa thiêu cháy một ngọn núi rồi đến một ngọn núi , làm cho những người trong tộc Hồ chạy trốn không thoát mà bị chết hơn phân nửa.
Năm đó quan viên nho nhỏ cũng lập đại công, trở thành một quốc sư, quyền khuynh thiên hạ.
Liễu Nham Phong năm đó mặc dù tránh được tử kiếp, nhưng lại chạy không khỏi ác mộng, một cuộc chiến điên cuồng, trở thành áp lực nặng nề nhất ở trên vai hắn.
Hắn thở dài, hơi thu lại tròng mắt . Hắn có một y thuật tốt, nhưng không có pháp lực, càng không có tu hành ngàn năm. Cha ruột của hắn là phàm nhân, mà hắn không khác gì người phàm, sinh lão bệnh tử, cái gì người phàm nên trải qua hắn cũng phải trải qua.
Hắn tiếp nhận kết quả như thế này, nhưng trưởng lão không buông tha, tộc nhân trong cốc cũng chờ mong hắn sẽ tìm được thuật Trường Sinh Bất Lão, để cho hắn có thể bảo vệ Hồ Tộc đời đời kiếp kiếp.
Nếu bảo hệ Hồ Tộc là trách nhiệm của hắn, hắn nguyện ý dùng tánh mạng để bảo vệ, nhưng hắn thật không muốn Trường Sinh Bất Lão.
Ánh nến soi lên sườn mặt tuấn tú của hắn,Lí Vũ Dương chăm chú nhìn hắn,nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn,"Chàng đang suy nghĩ gì đấy?"
Hắn lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn đôi mắt trong veo của nàng,trăm nghìn nỗi lo ở trước mắt. Cuối cùng, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói: "Ta đang nghĩ về quá khứ, giống mẫu thân ta năm đó vì bảo vệ mạng sống của ta mà quên đi mình. Khi đó tử thương vô số, mà khởi đầu chỉ vì 1 câu sàm ngôn.”
"Người nào có khả năng lớn như vậy?"
Hắn dừng một chút, thành thật trả lời, "Quốc sư."
Ánh mắt nàng buồn bã, "Người chàng nói là . . . . . Hòa Trác? "
Hắn gật nhẹ đầu xuống.
Lí Vũ Dương nhớ tới chuyện Linh di ân cần dạy bảo nàng . Khi Linh di nói tới Hòa Trác, chỉ hình dung bằng mấy chữ đơn giản —— người này không tốt. Linh di muốn nàng nếu có ngày gặp gỡ người này, phải chạy trốn thật xa, mặc kệ bất luận kẻ nào hỏi, cũng không thể nói tên họ của cha mẹ thân sinh ra mình….
"Thiếp không thích người này." Hòa Trác, cái tên này,làm đáy lòng nàng cảm giác không thoải mái.
"Nàng từng gặp hắn?"
Nàng lắc đầu, "Không có, thiếp và Linh di chưa từng gặp. Chúng ta không có gia thế hiển hách, thân phận lại thấp hèn, cho nên vô duyên vô cớ vào cung, không có cơ hội gặp qua quốc sư."
"Vậy tại sao không thích người này? Bởi vì Cẩn vương phi?" Hắn cũng biết Cẩn vương phi là biểu muội của quốc sư.
"Không, " nàng lắc đầu một cái, "Linh di và Cẩn vương phi không có quan hệ lắm, lời nói của Linh di chỉ là mấy lời từ chối thôi."
"Lời từ chối?"
Lí Vũ Dương chu miệng lên, nháy mắt, "Đúng vậy, đây là một bí mật."
Trong mắt hắn là hình dáng tươi cười dí dỏm của nàng, chỉ là lời kế tiếp của nàng khiến hắn không cười được nữa.
"Cha mẹ ruột của thiếp mất đi, có liên quan đến hắn."
Chân mày của hắn nhíu lại. Cha mẹ nàng chết có liên quan tới hắn? Đây cũng là chuyện bất ngờ với hắn.
"Cha mẹ nàng là ai?"
"Đây cũng là một bí mật khác, mặc dù Linh di nói không thể nói cho người khác, nhưng chàng là phu quân tương lai của thiếp, nói cho chàng biết cũng không sao." Nàng đè thấp thanh âm của mình, tính toán, nói nhỏ vào tai hắn,nhưng lại động đến vết thương, khiến nàng kêu lên 1 tiếng.
"Nàng thật là. . . . . ." Hắn kéo nàng, chân mày nhăn lại càng nhiều, bất đắc dĩ đối với nàng, "Chớ lộn xộn, nếu vết thương bị hở ra,nàng là người phải chịu đấy.”
Bởi vì cười đau mà má ửng đỏ, nhưng nàng vẫn bất chấp tất cả vươn tay ôm lấy hắn, ngón tay khẽ vuốt qua tâm mi của hắn, "Thiếp không thích xem dáng vẻ chau mày của chàng, thiếp muốn chàng thật vui vẻ. Coi như quá khứ không vui đều qua rồi, quan trọng là tương lai, thiếp sẽ ở cùng chàng."
Nghe được lời của nàng...,lòng của hắn ấm áp hơn, "Lời này nói quá sớm,không sợ ta không phải là người ư?
"Không sợ." Nàng cười một tiếng, nũng nịu nhìn hắn một cái, coi lời nói cả hắn là lời nói đùa, "Thiếp chỉ biết chàng là nam nhân thiếp yêu."
Nhìn nụ cười của nàng, nhu tình trong lòng hắn bị chặn ở cổ không nói ra được.
"Đúng rồi, không phải trưởng lão đang chờ chàng sao? Chàng mau đi đi, chàng trở về chúng ta bàn lại." Nàng nhẹ giọng thúc giục hắn.
Nhìn trời càng tối, quả thật không hay nếu để cho trưởng lão chờ lâu, vì vậy hắn nói: "Nàng nghỉ ngơi một lát nữa, ta đi một chút rồi về."
"Được." Nàng nhìn hắn rời đi, đóng cửa phòng, cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng đầu óc vẫn nhớ lại câu nói của Như Ý —— sự thần bí của Mộng Hồi Cốc với gánh nặng trên vai của Liễu Nham Phong . .
Nàng có thể vô pháp chọn lựa nam nhâm mình yêu, nhưng lại không muốn tương lai của hắn vì nàng mà lâm vào cục diện tranh đấu.
Nén nhịn đau khổ, nàng cắn răng đứng dậy từ trên giường, muốn đi vào theo Nham Phong. Nếu thật sự có chỉ trích, nên nhằm về phía nàng, nàng sẽ không để hắn một mình đối mặt với chỉ trích của bộ tộc.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
11 chương
79 chương
126 chương
37 chương
119 chương
113 chương