Chàng rể đa tài
Chương 302
Vào năm giờ chiều ngày hôm đó, Hàn Tam Thiên nhận được một cuộc gọi từ Khổng Võ. Anh hỏi địa chỉ của bữa tiệc và lái xe Audi đi.
Con xe Lamborghini lúc gần đây đang không hoạt động được. Nó bị Tạ Ngữ Phù phá hủy khá nặng nề, nên phải cho người đến mở từng bộ phận trên xe ra để xem xét. Chi phí cũng không hề nhỏ, khiến người của công ty bảo hiểm sau khi nghe thôi là đã muốn khóc một trận.
Sau khi đến địa điểm họp, Hàn Tam Thiên thấy rằng đây là một câu lạc bộ tư nhân, có vẻ khá cao cấp.
Có rất nhiều chiếc xe sang trọng đậu ở cửa. Nó gần như là một triển lãm xe hơi sang trọng. Mặc dù con Audi A6 của Hàn Tam Thiên cũng tốt, nhưng nó trông thật chán nản ở lối vào của câu lạc bộ này, và thậm chí không ai thèm liếc mắt nhìn nó một cái.
Ngay khi Hàn Tam Thiên tìm thấy một chỗ đậu xe và chuẩn bị đi vào, một người phục vụ chạy tới và đập vào cửa sổ xe Hàn Tam Thiên một cách sốt ruột.
Hàn Tam Thiên đạp phanh, nhấn mở cửa sổ và hỏi một cách khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?""Tôi xin lỗi, nơi này không được phép đỗ xe, anh tìm địa điểm khác đi." Người phục vụ nhìn Hàn Tam Thiên với thái độ khinh"Đây không phải là chỗ đậu xe à?" Hàn Tam Thiên bước xuống xe, chỉ vào chỗ đậu xe và nói.
Người phục vụ mỉm cười một cách âm đạm, chỉ vào những chiếc xe bên cạnh vànói: "Anh nhìn xem đây là những loại xe gì, còn xe anh lại là loại nào, có tư cách gì để dừng ở đây.""Không phải tất cả đều là xe bốn bánh à, có gì khác nhau sao?" Hàn Tam Thiên mỉm cười một cách bất đắc dĩ. Anh không ngờ rằng nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ tư nhân này lại kiêu ngạo như vậy, ngay cả chiếc Audi A6 cũng bị coi thường."Người ta thì chỉ một cái bánh xe thôi nói: "Anh nhìn xem đây là những loại xe gì, còn xe anh lại là loại nào, có tư cách gì để dừng ở đây.""Không phải tất cả đều là xe bốn bánh à, có gì khác nhau sao?" Hàn Tam Thiênmỉm cười một cách bất đắc dĩ. Anh không ngờ rằng nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ tư nhân này lại kiêu ngạo như vậy, ngay cả chiếc Audi A6 cũng bị coi thường."Người ta thì chỉ một cái bánh xe thôi được bao trọn từ trên xuống dưới. Khách đến tối nay đều là những nhân vật có tầm cỡ ở thành phố Thiên Vân. Anh nhìn những chiếc xe ở nơi này xem, có cái nào dưới một triệu không?"Trong bãi đậu xe, thực sự có không chiếc ô tô nào dưới một triệu.
Lại thêm một chiếc Porsche 911 khác xuấthiện. "Tình huống nào đây, phục vụ, còn chỗ đậu xe không?" Một cái đầu vươn ra khỏi xe và hét lên với người phục vụ một cách thiếu kiên nhẫn.
Người phục vụ vội vã chạy nhanh đến đó với một nụ cười trên khuôn mặt và nói, "Anh à, còn có một chỗ đậu xe. Đừng lo, tôi sẽ bảo anh ấy lái xe đi ngay lập tức." Khi người phục vụ quay sang Hàn Tam Thiên, khuôn mặt của anh ta trở nên lạnh lùng và nói: "Còn không nhanh di chuyển xe đi chỗ khác, đừng làm chậm trễ việc vị này đỗ xe."Hàn Tam Thiên đã nhìn thấy rất nhiều người thiên vị những người giàu, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp loại người vô lý thế này."Nếu tôi không di chuyển thì sao?" Hàn Tam Thiên nói một cách lạnh lùng."Anh muốn gây rắc rối à?" Khuôn mặt của người phục vụ trở nên tức giận.
Lúc này, người lái chiếc Porsche có lẽ đã mất kiên nhẫn chờ đợi và bước ra khỏi xe. Anh ta đi đến trước chiếc xe Audi, đá vào đầu xe và nói: "Nếu cần thì phá hỏng chiếc xe này đi, mau lải nhanh đi, đừng làm phiền tôi đậu xe."Hàn Tam Thiên nhíu mày, tính tình của những người trẻ ngày nay thực sự không hề dễ chịu. Những tên công tử giàu có này từ nhỏ đã chưa bao giờ chịu thiệt hại. Vì vậy, họ rất kiêu ngạo và thiếu hiểu biết."Trông chừng xe cẩn thận, nếu có một chút thiệt hại gì, anh không thể đến được." Hàn Tam Thiên nói với người phục vụ, rồi sau đó ra vẻ là phải đi, cũng không đưa xe rời đi.
Khi tên công tử lái chiếc Porsche thấy vậy, anh ta lại đá một cước nữa vào đèn pha và nói với Hàn Tam Thiên: "Anh định làm cái quái gì vậy? Tôi bảo anh phải di chuyển chiếc xe, có tin là tôi cho anh một trận hay không.""Có thể thử xem thế nào." Hàn Tâm Thiên nói một cách thản nhiên. Nhìn thấy bước chân liên tục của Hàn Tam Thiên, chàng trai trẻ cảm thấy mình bị phớt lờ, khiến anh ta tức giận, và bước đến phía sau Hàn Tam Thiên, nắm lấy vai của Hàn Tam Thiên."Anh bạn, làm người đừng quá kiêu ngạo, nếu không thì anh không gánh vác nổi hậu quả đầu." Người đàn ông đe dọa Hàn Tam Thiên."Những lời nói này nên áp dụng với anh thì hơn, buông tôi ra." Hàn Tam Thiên cười khẩy."Buông ra cũng được, nếu anh lái thứ chết tiệt này và cho nó biến mất ngay trước mặt tôi, tôi có thể để anh đi.""Nếu tôi nói không thì sao?""Không?" Người nọ cười một cách lạnh lùng và nói: "Vậy thì phải nhìn xem anh có khả năng đến mức nào."Ngay khi vừa dứt lời, anh ta liền đá vào lưng Hàn Tam Thiên Cảm nhận được động tác của đối phương, Hàn Tam Thiên quay sang một bên và đá ra với một cú đá nhanh hơn. Chàng trai ngã xuống đất và lăn vài vòng trước khi dừng lại.
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
36 chương
38 chương
11 chương
88 chương
156 chương
461 chương