“Mày, mày dám đánh tao sao?” Quan Hân che lấy một bên mặt vừa bị ăn tá, kinh ngạc hỏi, vẻ mặt trở nên dữ tợn. “Con khốn mày dám đánh tao. Vậy thì đừng trách tao không khách sáo”. Quan Hân tức giận ra lệnh: “Trói nó lại cho tôi!” Bốn gã cao to cùng xông lên dùng dây thừng trói chặt hai tay hai chân của Quan Duyệt. Quan Duyệt không thể động đậy được nữa. “Chết tiệt, mau thả tôi ra!” Quan Duyệt giận dữ gào thét. “Hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị bị đánh”. Nói xong, Quan Hân giơ tay định tát vào mặt Quan Duyệt. “Bốp!” Nhưng cô ta vừa giơ tay lên đã bị tóm chặt cổ tay, không thể nhúc nhích nổi. “Anh là ai?” Quan Hân quay lại thấy một người đàn ông lạ mặt đang nắm chặt cổ tay mình, lập tức cau mày lạnh giọng quát: “Buông ra!” “Sư phụ!” Quan Duyệt thấy anh kinh ngạc hô lên. Người được Quan Duyệt gọi là sư phụ chỉ có thể là Dương Chấn. “Cô bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy hơi quá đáng rồi đấy!” Dương Chấn lạnh nhạt chất vấn Quan Hân rồi buông tay. Bốn gã vệ sĩ áo đen bỏ mặc Quan Duyệt, nhao nhao tiến lên che chắn cho Quan Hân. Còn Dương Chấn lại đi tới chỗ Quan Duyệt, cởi trói cho cô ta. “Dừng tay!” Quan Hân gào lên: “Sao anh dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Quan chúng tôi? Muốn chết hả?” Dương Chấn làm như không nghe thấy, tiện tay kéo dây thừng một cái. “Tạch tạch tạch!” Sợi dây thừng kia vang lên tiếng đứt gãy. Quan Hân trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin. Bốn gã vệ sĩ áo đen đang bảo vệ cô ta cũng sợ ngây người. Quan Duyệt rất khỏe nên dây thừng để trói cô ta được chế tạo bằng vật liệu đặc thù, dùng xe kéo đi cũng không hề hấn gì. Loại dây thừng bền chắc dẻo dai như vậy lại bị Dương Chấn dùng tay kéo đứt, rốt cuộc anh phải mạnh tới mức nào? Sau khi được tự do, Quan Duyệt kích động nói: “Em biết nếu em gặp chuyện, sư phụ sẽ không bỏ mặc em mà”. Dương Chấn bình thản nói: “Tôi chỉ không quen nhìn một đám đàn ông xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối. Dù là người khác tôi cũng sẽ giúp”. Nghe vậy, vẻ mặt Quan Duyệt trở nên buồn bã. Quan Hân nghe xong cũng biết được quan hệ của hai người họ. “Nếu anh không phải sư phụ của Quan Duyệt, tôi khuyên anh tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác”. Quan Hân lạnh lùng nói: “Chính ông nội hạ lệnh chúng tôi phải dẫn Quan Duyệt về. Anh đang nhúng tay vào chuyện của ông nội tôi đấy”..