“Các cậu dám!” Lạc Khải hoảng sợ gào lên, vô thức che chắn trước người Dương Chấn. Đây hoàn toàn là hành động theo bản năng. Ông ta quên mất mình chưa từng đánh nhau, bây giờ xông ra với vệ sĩ của người ta đúng là tự tìm chết. Dương Chấn thấy rất cảm động, biết ông ta chỉ đang làm theo bản năng. Trong lúc Dương Chấn chuẩn bị ra tay, một bóng người phía sau anh vọt lên như một cơn gió lốc. “Bịch!” “Bịch!” Cô ta tiện tay đấm hai phát. Cảnh tượng sau đó khiến người ta phải khiếp sợ. Hai gã vệ sĩ áo đen kia bị đánh bay ra ngoài như trái bóng da. “Bạch Tuấn Hào, anh dám động tới sư phụ tôi hả? Anh muốn chết phải không?” Dương Chấn kinh ngạc nhìn theo. Quan Duyệt lạnh lùng chất vấn người trẻ tuổi. “Quan… Quan, Quan Duyệt!” Bấy giờ Bạch Tuấn Hào mới phát hiện người đánh bay vệ sĩ của mình chính là Quan Duyệt, lập tức sợ chết khiếp. Anh ta thực sự sợ hãi, giống như chuột thấy mèo, là nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn. Lạc Khải cũng sợ ngây người, trợn tròn mắt nói: “Cô gái này thật lợi hại!” Dương Chấn cũng hơi ngạc nhiên. Lúc anh bắt Tiết Nguyên Bá ở nhà ga đã bị Quan Duyệt đấm một phát, rõ ràng cô ta không hề dùng hết sức. Hai cú đấm vừa rồi khiến anh cũng thấy chấn động. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, một đấm đánh bay một vệ sĩ. Bạch Tuấn Hào là dòng chính của Vương tộc họ Bạch, vệ sĩ của anh ta sao có thể là kẻ tầm thường? Nhưng bọn họ vẫn không chịu nổi một đòn của Quan Duyệt. Quan Duyệt cười lạnh một tiếng: “Bây giờ anh có máu mặt lắm rồi, dám phách lối trước mặt sư phụ của tôi như vậy, ngứa đòn rồi hả?” “Không không không, sao tôi dám phách lối trước mặt cô Quan cơ chứ?” Bạch Tuấn Hào vội vàng nói, lập tức cúi đầu với Dương Chấn: “Xin lỗi Anh Chấn, vừa rồi là tôi càn rỡ, mong anh rộng lượng đừng chấp”. Dương Chấn lạnh lùng nói: “Cút đi!” Có Quan Duyệt ở đây, anh ta nào dám nói chữ không? Cuống quýt dẫn người rời đi. Sau khi Bạch Tuấn Hào đi khuất, Quan Duyệt cười nói: “Sư phụ xem, có em bên cạnh cũng có tác dụng mà! Sư phụ mau nhận em làm đồ đệ đi!” Dương Chấn nhìn chằm chằm cô ta, trầm giọng nói: “Cô là ai?” Một cô gái trẻ tuổi có thể dọa người của Vương tộc sợ mất mật sao có thể đơn giản được? Quan Duyệt lập tức im bặt, ánh mắt hiện vẻ đau thương. Dương Chấn không ngờ cô nàng tùy tiện này cũng có lúc trở nên yên lặng như vậy. Mười mấy giây sau, cô ta mới nói: “Em đến từ Vương tộc họ Quan. Ông nội em là Quan Vương. Lần này là em trốn tới đây”. “Trốn tới đây?” Dương Chấn không hề bất ngờ khi biết Quan Duyệt đến từ Vương tộc, nhưng lại khá ngạc nhiên khi nghe cô ta nói trốn tới đây. Quan Duyệt nói tiếp: “Ông nội em muốn liên hôn với Hoàng tộc, định gả em đi. Em đào hôn đấy”. “Lần trước anh gặp em ở nhà ga, em vốn định rời khỏi Yến Đô tới thành phố khác du lịch”..