Ai cũng muốn chiếm đoạt Yến Đô, chỉ cần khống chế được anh chẳng khác nào nắm giữ được một nửa giang sơn của Yến Đô. Các Hoàng tộc và Vương tộc khác sẽ từ bỏ lợi ích khổng lồ như vậy sao? “Chủ tịch, có người muốn gặp anh, nói mình họ Quan”. Đúng lúc này, thư ký gõ cửa đi đến báo cáo với Dương Chấn. Dương Chấn nhíu mày nghĩ tới, trong năm Vương tộc có một nhà họ Quan. Người của Vương tộc khác cũng đã tới rồi sao? “Cho cô ta vào đi!” Dương Chấn lạnh lùng nói. Vẫn chưa biết mục đích của người tới là gì, đợi gặp mặt rồi nói tiếp. Ngay sau đó, cửa phòng làm việc được mở ra, thư ký dẫn một cô gái trẻ tuổi bước vào. Dương Chấn vừa nhìn thấy cô ta liền nhíu mày: “Là cô à?” “Cuối cùng em cũng tìm được sư phụ rồi”. Cô gái kia trông thấy Dương Chấn lập tức nở nụ cười kích động nói. “Cô đừng gọi lung tung, tôi làm sư phụ cô từ bao giờ?” Dương Chấn bực bội nói. Cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, xinh đẹp, mái tóc đen dài, dáng người cao một mét bảy, ngực nở mông cong vô cùng nóng bỏng. Hôm nay là lần thứ hai anh gặp cô ta. Lần trước là ở nhà ga lúc anh tìm được Tiết Nguyên Bá giả làm một lão già. Kết quả Tiết Nguyên Bá giả vờ đáng thương khiến người xung quanh giận dữ để thừa cơ chạy trốn. Lúc anh đang định bắt người thì cô gái này xuất hiện đánh anh. Nhưng sau khi anh lột mặt nạ của Tiết Nguyên Bá trước mặt mọi người, cô ta mới biết mình đã hiểu lầm Dương Chấn, lập tức xin lỗi. Nào ngờ, mười mấy ngày không gặp, cô gái này lại tìm đến tận tập đoàn Nhạn Chấn. “Sư phụ trách em chưa làm lễ bái sư ạ?” Quan Duyệt cười nói: “Em chuẩn bị xong hết rồi”. Dứt lời, cô ta tiện tay cầm một cái chén trên bàn làm việc của Dương Chấn, chạy tới máy lọc nước đổ đầy chén. “Sư phụ, điều kiện có hạn, không có lá trà, em đành phải dùng nước thay trà kính sư phụ một chén”. Quan Duyệt dùng hai tay nâng chén nước, khẽ cúi đầu, giống như đang bái sư: “Mời sư phụ dùng trà!” Dương Chấn cảm thấy dở khóc dở cười, đúng là một cô nàng lanh lợi. May mà cô ta còn nhỏ tuổi, nếu không Dương Chấn đã đuổi cổ ra ngoài từ lâu rồi. “Tôi không nói sẽ nhận cô làm đồ đệ. Cô đi đi!” Dương Chấn không nhận lại chén nước, tức giận nói. Anh thực sự không có ý định nhận đồ đệ, dù có cũng không thể nhận một cô gái trẻ. Hơn nữa, anh không hề quen biết cô gái này, sao có thể nhận đồ đệ? “Nếu sư phụ không đồng ý, em sẽ khóc cho sư phụ xem!” Quan Duyệt ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương, viền mắt đỏ hoe như sắp khóc. Dương Chấn lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô tốt nghiệp khoa diễn xuất à?” “Sao sư phụ biết? Chuyên ngành đại học thứ hai của em chính là diễn xuất đấy”. Quan Duyệt kinh ngạc hỏi..