Đến cả Diệp Hoa và Tần Nhã cũng rất kinh ngạc, không ngờ Dương Chấn lại thu mua tập đoàn Mamba Đỏ. “Sao hả? Không tin à?” Dương Chấn cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra gọi: “Bà chủ Diệp, bây giờ con đang ở tập đoàn Mamba Đỏ. Mẹ nói cho mọi người biết có phải tập đoàn này đã bị con mua lại rồi hay không đi”. “Mamba Đỏ vốn là sản nghiệp của riêng mẹ, người đại diện pháp luật cũng là mẹ, cổ đông lớn nhất cũng là mẹ. Đương nhiên mẹ có toàn quyền quyết định”. “Bị con thua mua thì là của con, kẻ nào có tư cách chất vấn?” Giọng nói của Diệp Mạn truyền ra từ điện thoại. Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, tất cả ngơ ngác nhìn Dương Chấn. Dương Chấn cúp máy rồi nhìn sang đám người: “Tất cả cút hết đi cho tôi. Nếu mười phút sau còn chưa cút, cứ đợi bị bảo vệ ném ra ngoài đi”. Ai cũng tỏ vẻ không cam lòng. Lúc tập đoàn Mamba Đỏ được sáng lập, không một ai chịu giúp đỡ Diệp Mạn. Sau này tập đoàn ngày càng phát triển, người nhà họ Diệp dần dần chạy vào đây làm việc. Dù sao Diệp Mạn cũng là người nhà họ Diệp, không thể chống đối mệnh lệnh của chủ gia tộc, chỉ có thể nghe theo. Sao nhiều năm, hầu hết các chức vụ cao của Mamba Đỏ đều bị người nhà họ Diệp chiếm đoạt. Diệp Mạn cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, chỉ cần bọn họ không làm gì trái với quy định của Mamba Đỏ, bà ta cũng sẽ không nhúng tay. Nhưng không ngờ sự dung túng của bà ta lại khiến người nhà họ Diệp ngày càng to gan, hiện giờ còn muốn chiếm hữu cổ phần của tập đoàn. “Cậu Chấn không thể đuổi chúng tôi ra khỏi Mamba Đỏ được”. Diệp Thương cắn răng nói: “Chúng tôi đều là lãnh đạo cấp cao của Mamba Đỏ. Nếu tất cả đều rời đi, tập đoàn sẽ sụp đổ”. “Cút!” Dương Chấn không thèm nể mặt quát lớn. Diệp Thương biết không còn hi vọng, chỉ có thể xụ mặt rời đi. Chưa đầy mười phút sau, toàn bộ người nhà họ Diệp trừ Diệp Hoa đều bị sa thải. Trong văn phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn Mamba Đỏ. “Dương Chấn, anh thực sự thu mua Mamba Đỏ rồi sao?” Tần Nhã kìm nén sự tò mò đến khi vào văn phòng mới lên tiến ghỏi. Dương Chấn bỗng bật cười lắc đầu: “Dù sao tập đoàn Mamba Đỏ cũng có giá trị hơn ba trăm tỷ. Nếu anh muốn thu mua chỉ có nước bán tập đoàn Nhạn Chấn”. “Hả?” Tần Nhã ngạc nhiên, tròn mắt hỏi: “Thế vừa nãy là anh lừa bọn họ à?” Dương Chấn gật đầu: “Mamba Đỏ vốn chẳng liên quan gì đến bọn họ. Bảo bọn họ cút thì đã sao?” “Nhưng bà chủ Diệp cũng nói Mamba Đỏ bị anh mua lại rồi cơ mà?” Tần Nhã nghi hoặc hỏi. Dương Chấn nói: “Em thực sự tưởng bà ấy chỉ muốn em tới thay chức tổng giám đốc thôi à?” Tần Nhã ngơ ngác hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?” “Em thực sự nghĩ bà ấy không biết cục diện hiện giờ ở nhà họ Diệp sao?” “Nếu bà ấy không biết thì đã không thể một tay sáng lập tập đoàn Mamba Đỏ”. “Bà ấy bảo em tới thay chức tổng giám đốc nhưng thật ra là để rèn luyện cho em, thuận tiện để em làm quen với Mamba Đỏ. Đợi cơ hội thích hợp sẽ tặng lại cả tập đoàn cho em”. Dương Chấn vốn không định nói cho Tần Nhã biết những chuyện này nhưng anh biết rõ tính cách của cô. Dù cô có thể quen thuộc nghiệp vụ của Mamba Đỏ cũng không thể đón nhận món quà của Diệp Mạn..