Dương Chấn đột nhiên bật cười: “Tức là nếu tôi không quỳ xuống xin lỗi sẽ không được chết toàn thây hả?” Tay súng áo trắng gật đầu: “Vườn nhà ông chủ nuôi không ít thú dữ, sư tử hổ các loại đều có. Lâu rồi chúng không được thưởng thức thịt người”. “Vậy thì ông nổ súng đi!” Dương Chấn nở nụ cười vô hại quỷ dị. Tay súng áo trắng không ngờ sự uy hiếp của mình không hề có tác dụng với Dương Chấn. Ngược lại, nụ cười của anh lại khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm. Đối phương rất nguy hiểm! Đây là ý nghĩ hiện giờ của ông ta. Với loại người này chỉ có hai cách tiếp xúc, một là kết bạn, hai là giết anh. Nhưng với tình hình trước mắt, hoàn toàn không có khả năng trò chuyện tâm tình với anh. Nếu đã không thể kết bạn thì chỉ có thể lấy mạng. “Đoàng!” Tay súng áo trắng không còn do dự, dứt khoát bóp cò. Súng của ông ta đã đè lên đầu Dương Chấn, ông ta tin chắc sẽ không xảy ra sai sót. Nhưng giây phút ông ta bóp cò, một nỗi sợ hãi mãnh liệt tràn ra khắp người. Trước mắt bao người, Dương Chấn vừa mới bị chĩa súng vào đầu đột nhiên biến mất khi tiếng súng vang lên. “Người đâu rồi?” Tay súng áo trắng giật mình gào lên. “Tôi đã nói cái đồ chơi này vô dụng với tôi, sao ông không chịu tin?” Đúng lúc đó, một giọng nói trêu tức xen lẫn bất lực vang lên sau lưng ông ta. Nghe thấy giọng nói sau lưng, tay súng áo trắng thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, sự nguy hiểm khủng khiếp ập tới. Đám vệ sĩ nhà họ Tôn xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không biết tại sao Dương Chấn vốn đang bị chĩa súng vào đầu lại xuất hiện sau lưng tay súng áo trắng. “Chết đi!” Tay súng áo trắng hoảng hồn, tức giận gào lên rồi di chuyển họng súng. “Đoàng đoàng đoàng!”. Truyện Kiếm Hiệp Tiếng súng không ngừng vang lên. Nhưng giây phút ông ta chuyển họng súng, Dương Chấn đã biến mất. “Răng rắc!” Bỗng một tiếng xương gãy chói tai vang lên. Cổ tay phải đang cầm súng của tay súng áo trắng gãy rời lộ ra xương trắng. “Á!” Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp trang viên nhà họ Tôn. Tay súng áo trắng vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, Dương Chấn đã nắm cánh tay còn lại của ông ta lên, lại một tiếng “rắc” nữa vang lên. Lúc này, hai tay của ông ta đều đã gãy rời. “Ông muốn giết tôi, tôi chỉ bẻ tay ông để trừng trị!” Dương Chấn bình thản nói. Tay súng bị gãy hai tay, dù sau này có thể chữa khỏi nhưng thực lực sẽ không thể như xưa nữa. Hàng trăm vệ sĩ nhà họ Tôn khiếp sợ nhìn chàng trai trẻ bình tĩnh đứng đó. Ai cũng biết từ hôm nay tay súng áo trắng này sẽ không còn lăn lộn trong giới nữa. Bọn họ sợ hãi vì thực lực của Dương Chấn. Có người không sợ súng, nhưng chưa thấy ai bị chĩa súng vào đầu còn có thể thong dong tránh né. Còn kẻ cầm súng lại bị phế hai tay. Dương Chấn không thèm nhìn ông ta, cất bước đi qua cánh cổng hình vòm. Quả nhiên, đằng sau chính là một căn biệt thự độc lập theo kiến trúc châu Âu. Xung quanh biệt thự là thảm cỏ xanh mướt, còn có đình đài lầu các, suối nước róc rách, chim hót hoa nở. Đây là phiên bản hiện đại của sự kết hợp giữa kiến trúc châu Âu và thời cổ đại của Chiêu Châu. Hai bên cửa biệt thự có hai gã vệ sĩ cao to lực lưỡng, là cao thủ hàng đầu nhà họ Tôn. Dương Chấn hơi híp mắt lại, vì anh cảm nhận được từ lúc mình bước vào trên trán đã xuất hiện ba chấm đỏ của súng bắn tỉa. Tôn Húc không chỉ nhát gan còn rất cẩn thận, bố trí người gác bên ngoài rất tốt, nhưng lại gặp phải Dương Chấn. Không ngờ trong biệt thự của ông ta vẫn còn ba tay súng bắn tỉa. Ngoại trừ hai gã vệ sĩ ở cửa còn có mấy luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra. “Biệt thự nho nhỏ, một cõi trời riêng!” Dương Chấn mỉm cười bước về phía trước..