Nếu thân phận Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết bị bại lộ, ông ta sẽ mất hết mặt mũi. “Từ bao giờ Tam vương tử nhà họ Tiết lại ngoan ngoãn như vậy? Chịu đánh chịu mắng không thèm phản kháng sao?” Dương Chấn mỉa mai hỏi. Tiết Nguyên Bá trợn trừng mắt, không ngờ Dương Chấn lại công khai thân phận của mình, không nhịn được rống lên: “Dương Chấn, mày dám sỉ nhục người của Vương tộc, tao phải liều mạng với mày!” “Bốp!” Ông ta chưa kịp làm gì Dương Chấn đã tát ông ta gãy hai cái răng. “Vương tử? Ai dám xưng vương trước mặt tôi?” Dương Chấn mới tát một cái đã khiến Tiết Nguyên Bá ngã nhào ra đất. Anh đạp lên ngực ông ta. Dương Chấn tàn nhẫn nói: “Ông sai người ám sát chủ của các gia tộc ở Yến Đô, bây giờ bị tôi bắt được còn dám lớn lối vậy sao?” Miệng Tiết Nguyên Bá đầy máu tươi, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Dương Chấn, ngạo nghễ nói: “Tốt nhất mày hãy giết tao, nếu không tao sẽ lấy mạng mày!” “Không chỉ vậy tao còn phải giết hết những người có liên quan tới mày!” “Tao phải để mày biết, đắc tội Tiết Nguyên Bá này sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Dù đã bị Dương Chấn giẫm dưới chân, Tiết Nguyên Bá vẫn rất phách lối. Lúc này, toàn bộ người trong phòng họp đều trố mắt nhìn Tiết Nguyên Bá bị Dương Chấn giẫm đạp. Nhất là Diệp Hoa và Hoàng Chính vừa mới tát ông ta mấy cái đều sợ hết hồn. Không ngờ người Dương Chấn dẫn tới lại là Tam vương tử của Vương tộc họ TIết. Bọn họ vừa tát Tiết Nguyên Bá, còn nhổ nước bọt vào mặt ông ta. Nếu ông ta còn sống rời đi sẽ xử lý bọn họ thế nào? Các gia tộc khác cũng lo lắng, tuy rất căm hận Tiết Nguyên Bá nhưng không ai dám ra mặt. Mặc dù chủ gia tộc của bọn họ bị ông ta ám sát nhưng ít ra đều vẫn còn sống. Tiết Nguyên Bá là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, vốn không phải người cùng thế giới với bọn họ. Sự uy hiếp của Tiết Nguyên Bá khiến Dương Chấn hoàn toàn nổi giận. Trước giờ anh chưa từng e ngại người khác khiêu khích, cũng không sợ bị trả thù nhưng lại không thể tha thứ kẻ dùng người nhà anh để uy hiếp. Tiết Nguyên Bá vẫn đang không ngừng dọa nạt bỗng thấy toàn thân lạnh toát, cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ trên người Dương Chấn. Ông ta lập tức im bặt, lúc này mới ý thức được tình cảnh của mình. “Ông đã vội vã đi đầu thai như vậy, tôi sẽ tiễn ông một đoạn!” Dương Chấn bỗng lạnh giọng nói. Dường như nhiệt độ trong phòng họp rộng lớn cũng giảm xuống mấy độ. “Mày không thể giết tao. Tao là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, là Tiết Vương tương lai. Nếu mày chịu thả tao ra, tao hứa sẽ không chọc tới mày nữa”. “Nếu tao thực sự xảy ra chuyện, bố tao là Tiết Vương sẽ không tha cho mày đâu. Toàn bộ Yến Đô đều sẽ phải chôn cùng tao”. “Không chỉ vậy, toàn bộ người nhà của mày đều sẽ bị bố tao trừng phạt”. “Mày thả tao ra đi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, xóa bỏ mọi thù oán!” Tiết Nguyên Bá khẩn khoản cầu xin. Ông ta cũng luyện võ, rất nhạy cảm với sát khí. Ông ta biết Dương Chấn thực sự muốn giết mình. Không chỉ muốn mà còn thực sự dám giết. Nếu không Dương Chấn đã không đích thân bắt ông ta từ nhà ga về. “Ông đáng chết!” Dương Chấn chỉ nói ra ba chữ rồi giẫm mạnh xuống ngực Tiết Nguyên Bá. Tiết Nguyên Bá cảm thấy lồng ngực mình như đang bị một ngọn núi lớn đè ép, mấy chiếc xương sườn lập tức gãy nát. “Dương, Dương Chấn, cậu không thể giết tôi được!” Rốt cuộc Tiết Nguyên Bá cũng ý thức được, Dương Chấn sắp lấy mạng mình, hốt hoảng cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi. Xin cậu giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng. Sau này tôi không dám đối phó với cậu nữa”. “Cậu Chấn bớt giận!” Đúng lúc này, Hàn Khiếu Thiên chợt đứng ra khuyên nhủ. Ông cụ biết rõ thân phận của Dương Chấn. Nếu anh giẫm chết Tiết Nguyên Bá, chắc chắn Tiết Vương sẽ nổi giận. Mặc dù Dương Chấn không sợ nhà họ Tiết nhưng trở mặt với họ cũng sẽ gây ra tai họa lớn cho anh. Năm Hoàng tộc và bốn Vương tộc của Yến Đô cùng với bốn biên giới cùng quản lý Chiêu Châu. “Không chỉ vậy, toàn bộ người nhà của mày đều sẽ bị bố tao trừng phạt”. “Mày thả tao ra đi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, xóa bỏ mọi thù oán!” Tiết Nguyên Bá khẩn khoản cầu xin. Ông ta cũng luyện võ, rất nhạy cảm với sát khí. Ông ta biết Dương Chấn thực sự muốn giết mình. Không chỉ muốn mà còn thực sự dám giết. Nếu không Dương Chấn đã không đích thân bắt ông ta từ nhà ga về. “Ông đáng chết!”.