Chàng rể chiến thần
Chương 557 : Vương Tộc Tiếp Nhận
Mặt Lạc Khải đầy vẻ cảm động, vội vàng nói: “Cảm ơn chủ tịch!”
Dương Chấn thật lòng rất biết ơn Lạc Khải.
Trong mấy tháng anh quay về, cho dù là công ty con của Tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu, hay là cử ông đến tập đoàn Thành Hà ở Châu Thành, hoặc là bảo ông phải mạo hiểm cả tính mạng để đến trụ sở chính của Tập đoàn Nhạn Chấn, Lạc Khải cũng chưa bao giờ oán hận câu nào.
Không chỉ thế, Lạc Khải còn làm vô cùng tốt, Dương Chấn chưa bao giờ phải bận tâm đến.
“Tốt lắm, sau này cũng không cần phải cung kính trước mặt tôi như thế, tôi cũng không phải quái vật gì, còn sợ tôi ăn ông hay sao?”
Dương Chấn nở một nụ cười thoải mái.
Lạc Khải cười ngây ngốc, sau đó lại thành thật nói: “Chủ tịch, tôi biết anh đánh giá tôi rất cao, nhưng tôi vẫn giữ vững ý kiến để vợ anh giữ chức vị tổng giám đốc của Tập đoàn Nhạn Chấn, cho dù như thế nào, cô ấy cũng là vợ của anh, để tôi đến quản lý thì không được thích hợp lắm.”
“Có gì mà không thích hợp chứ?”
Dương Chấn xụ mặt nói: “Đúng, cô ấy là vợ tôi, nhưng chưa chắc có tài buôn bán hơn ông.”
“Nếu như một ngày nào đó, cô ấy cống hiến cho Tập đoàn Nhạn Chấn nhiều hơn ông, tôi chắc chắn sẽ để cô ấy thay thế vị trí của ông mà không hề do dự.”
“Cho dù như thế nào, dù sao cô ấy cũng chỉ mới đến, nếu để những người khác trong công ty biết, bởi vì tôi nên cô ấy mới có thể giữ chức vị tổng giám đốc, ông cho rằng mọi người sẽ đánh giá cô ấy như thế nào?”
Lạc Khải lập tức sững sờ, ông thật sự không nghĩ đến những đièu này, hôm nay Dương Chấn nhắc đến, ông mới sực nhớ ra.
Đến lúc đó, mặt ngoài mọi người không dám nói gì, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ chê cười Tần Nhã.
“Chủ tịch, tôi hiểu rồi, anh yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào.” Lạc Khải thành thật nói.
“Được rồi, tạm thời không nói những việc này.”
Dương Chấn nói: “Ông đã làm xong thủ tục cho miếng đất đấu giá được ngày hôm qua chưa?”
Lạc Khải vội vàng gật đầu: “Đã giao tiếp xong xuôi, tiếp theo là thiết kế cụ thể của Cửu Châu Thành, lúc tôi học tiến sĩ, giáo sư chỉ dạy cho tôi là chuyên gia về lĩnh vực kiến trúc học, tôi đang định hôm nay sẽ tìm bà ta trò chuyện, chuyện về thành lập Cửu Châu Thành.”
“Nếu như và ta có thể ra tay, vậy Cửu Châu Thành tương lai chắc chắn sẽ trở thành một kiến trúc nổi tiếng được ghi lại trong sách sử.”
Mỗi khi nhắc đến Cửu Châu Thành, Lạc Khải lại vô cùng kích động.
Dương Chấn gật đầu: “Nếu có thể mời được giáo sư của ông thì quá tốt rồi.”
Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Nếu đã thế, tôi đích thân đến gặp giáo sư của ông.”
Lạc Khải nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: “Nếu anh có thể đích thân đến gặp giáo sư thì chắc chắn giáo sư sẽ rất vui, bởi vì bà ta có một mơ ước chính là muốn xây dựng một Cửu Châu Thành thật đặc sắc.”
Sau khi nói chuyện kỹ càng với Lạc Khải xong, Dương Chấn cũng hiểu thêm rất nhiều điều về chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực kiến trúc ở trong nước này.
Đối phương tên là Đỗ Tĩnh Xu, đã bảy mươi tuổ nhưng vẫn cầm sách dạy người như cũ, đang dạy học ở đại học Yên Đô.
Lạc Khải gọi điện thoại trước cho Đỗ Tĩnh Xu, hẹn gặp nhau ở đại học Yên Đô.
Mười một giờ rưỡi trưa, Lạc Khải dẫn theo Dương Chấn đến đại học Yên Đô.
“Ông đặt nhà hàng chưa?”
Dương Chấn đột nhiên hỏi.
Lạc Khải hẹn với Đỗ Tĩnh Xu vào mười hai giờ trưa, bởi vì Đỗ Tĩnh Xu rất ghét đến trễ, cho nên hai người đã đến đại học Yên Đô trước nửa tiếng.
Lạc Khải lắc đầu nói: “Giáo sư Đỗ rất ghét lãng phí phô trương, luôn dồn mọi tâm huyết vào kiến trúc, đối với bà ta, ba bữa mỗi ngày chỉ cần có ăn có uống là được rồi.”
Dương Chấn cười: “Giáo sư Đỗ cũng có cá tính thật.”
Lạc Khải gật đầu: “Bây giờ những giáo sư không màng đến lợi ích, chỉ tập trung vào việc nghiên cứu thật sự không có nhiều.”
Trong lòng Lạc Khải, giáo sư Đỗ là một trong những người ông kính trọng nhất.
Đại học Yên Đô rất lớn, cho đến khi hai người đến tòa nhà khoa kiến trúc thì vừa lúc đúng mười hai giờ trưa, tiếng chuông tan học cũng vang lên.
Rất nhanh, một bà lão tóc bạc phơ, mặc áo lông dệt kim màu xám tro, đeo kính lão gọng vàng, dưới nách còn kẹp một quyển sách bước ra.
Cả cơ thể tràn đầy hơi thở trí thức.
“Giáo sư Đỗ!”
Lạc Khải cung kính gọi, vội vàng bước lên.
Hình như giáo sư Đỗ rất cẩn trọng trong việc ăn nói, chỉ gật đầu lạnh nhạt nói: “Đến rồi à!”
“Giáo sư Đỗ, tôi giới thiệu với bà, đây là chủ tịch của Tập đoàn Nhạn Chấn, cũng là sếp của tôi, Dương Chấn.”
Lạc Khải vội vàng giới thiệu.
Dương Chấn khẽ mỉm cười, bước lên nói: “Chào giáo sư Đỗ!”
Chỉ là một câu chào hỏi đơn giản, cũng không nói thêm bất cứ lời nào khác.
Trước khi hai người đến tìm giáo sư Đỗ, Lạc Khải đã nói cho Dương Chấn biết giáo sư Đỗ là dạng người như thế nào.
Nói nhiều ngược lại sẽ làm giáo sư Đỗ khó chịu.
Giáo sư Đỗ cũng không trả lời Dương Chấn, chỉ lạnh nhạt liếc Lạc Khải: “Ông dẫn người này đến tìm tôi để làm gì?”
Lạc Khải rất sợ giáo sư Đỗ tức giận, vội vàng nói: “Giáo sư Đỗ, bà còn nhớ Cửu Châu Thành sao?”
Nghe Lạc Khải nhắc đến Cửu Châu Thành, mặt giáo sư Đỗ dịu đi một chút, trong đôi mắt thâm thúy đầy cảm xúc phức tạp.
“Đương nhiên nhớ! Xây dựng Cửu Châu Thành chính là ước mơ cả đời của tôi, có lẽ sẽ không có cơ hội thực hiện.” Giáo sư Đỗ cảm khái nói.
Lạc Khải vội vàng nói: “Tôi đã nói với chủ tịch về thiết tưởng của Cửu Châu Thành, anh ấy rất hài lòng, đã quyết định đầu tư nhiều tiền để chạy dự án Cửu Châu Thành.”
“Ông nói thật sao?”
Giáo sư Đỗ lúc này còn hiện rõ vẻ thất vọng trên mặt bây giờ lại cực kỳ kích động, túm chặt tay Lạc Khải, kích động hỏi.
Lạc Khải lập tức vội vàng gật đầu: “Thật, ngay ngày hôm qua, chúng tôi đã mua một trăm mẫu đất ở ngoại ô phía Nam, bây giờ chỉ cần chờ có được bản thiết kế của Cửu Châu Thành là bắt tay vào xây thành ngay.”
“Trong vòng ba năm, không chỉ một tòa thành ở Yên Đô, mà chính tòa thành đều phải xây dựng xong, chín châu vực lớn, mỗi châu vực đều sẽ xây dựng một tòa Cửu Châu Thành.”
“Giáo sư Đỗ, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn mời bà rời núi, đích thân đảm nhiệm dự án thiết kế Cửu Châu Thành.”
Lạc Khải càng nói cảm xúc lại càng kích động.
“Được được được, bây giờ chúng ta đến ngoại ô phía Nam ngay.”
Giáo sư Đỗ rất kích động, đến cả cơm cũng không ăn, đã muốn chạy đến ngoại ô phía Nam ngay.”
“Giáo sư Đỗ, người là sắt cơm là thép, bà ăn cơm trưa trước rồi chúng ta lại đi!” Lạc Khải nói.
Ai ngờ giáo sư Đỗ lại lắc đầu, giục: “Chờ lát nữa đi ngang qua sạp bán thức ăn vặt, mua đại một vài thứ là được rồi, đi ra ngoại ô phía Nam xem mảnh đất kia trước.”
Rất rõ ràng, giáo sư Đỗ đã đồng ý, muốn đích thân phụ trách dự án Cửu Châu Thành.
Lạc Khải biết tính tình của giáo sư Đỗ, dứt khoát không khuyên nữa, mà nói với Dương Chấn: “Chủ tịch, anh dẫn giáo sư lên xe trước đi, tôi đi mua mấy phần cơm rồi qua ngay.”
“Được, ông đi đi!” Dương Chấn nói.
Lạc Khải vội vàng chạy đến quán bánh cuốn, Dương Chấn lại dẫn giáo sư Đỗ đến bãi đỗ xe trước.
Chờ Dương Chấn và giáo sư Đỗ mới đến bãi đỗ xe, Lạc Khải đã thở hồng hộc cầm theo ba phần bánh cuốn đến.
Ba mươi phút sau, ba người đã đi đến ngoại ô phía Nam.
Sau khi giáo sư Đỗ xuống xe, nhìn mảnh đất rộng lớn trước mặt, sắc mặt đầy vẻ kích động.
“Mấy người là ai?”
Đúng lúc này, một giọng nói vô duyên đột nhiên vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi đến, nhíu mày nói: “Chỗ này đã được Vương tộc tiếp nhận, mấy người còn không mau đi đi?”
Cách đó không xa còn có một chiếc Rolls Royce đang đậu, có tám người đàn ông lực lưỡng đứng xung quanh xe.
Mỗi người đều có khí thế vô cùng mạnh mẽ, có thể tưởng tượng được, người ngồi trong xe có thân phận cao quý đến cỡ nào.
Dương Chấn nhíu mày: “Đất của Dương Chấn tôi, Vương tộc cũng dám tiếp nhận sao?”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương