Chàng rể chiến thần
Chương 49 : Ác giả ác báo
Tiếng bạt tai này nghe cực kỳ rõ ràng, nhất thời, tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang đây.
Tần Nhã ngây ngẩn, ôm chặt chỗ vừa bị Vương Khê tát, phẫn nộ nói: “Cô… cô thế mà lại đánh tôi!”
“Tôi chính là đánh cái đồ tiện nhận nhà cô đấy, nhiệm vụ tôi giao cho cô, cô hoàn thành được mấy việc rồi?”
“Kêu cô tìm nhà họ Hùng hợp tác, kết quả thì sao? Chẳng những không đàm phán hợp tác thành công, lại còn đắc tội với nhà họ Hùng nữa chứ.”
“Việc lớn không làm nên trò trống gì thì thôi đi, nhưng bây giờ đến photo mấy tờ tài liệu cũng không làm nổi, tôi đánh cô là sai chắc? Nếu không muốn làm nữa thì chủ động xin thôi việc rồi cuốn xéo đi.”
Vương Khê cũng không phải đánh người vô lý, liên tiếp chỉ ra được không ít ‘sai sót’ của Tần Nhã.
Hầu hết mọi người đều là vẻ mặt xem kịch hay, cho dù có người muốn giúp, cũng không dám, người có mắt đều nhìn ra được, Vương Khê chính là đang cố tình bắt lỗi.
Hai mắt Tần Nhã đỏ bừng, trong lòng tràn đầy ấm ức, không cam lòng, nhưng mà Vương Khê dù sao cũng là lãnh đạo, là cấp trên của cô, mọi việc đều phải nghe theo cô ta hết.
“Photo một mặt toàn bộ tài liệu ra làm hai mươi bản cho tôi, nếu làm chậm trễ cuộc họp của lãnh đạo, thì cho dù cô không chủ động từ chức, cũng cứ chờ mà bị đuổi việc đi!” Vương Khê hung ác nói.
Tần Nhã cắn cắn đôi môi đỏ, chỉ có thể làm theo lời Vương Khê nói.
“Chị Khê, chị lợi hại thật đấy, trị cho con nhỏ hồ ly tinh kia phải ngoan như cún luôn.”
“Cô cũng không nhìn xem chị Khê là ai, chị ấy là chủ quản nghiệp vụ của chúng ta cơ mà, cái con nhỏ tiện nhân kia, ỷ mình có chút nhan sắc, còn thật cho rằng mình cao quý lắm đấy à, tôi sớm đã nhìn cô ta không thuận mắt rồi.”
“Chị Khê, đây là son Dior chính hãng chồng em đi nước ngoài công tác mang về đấy ạ, em cảm thấy thỏi son này rất hợp với chị, còn chưa bóc niêm phong đâu, em tặng chị nhé!”
……
Tần Nhã vừa đi, đã có vài cô nàng trẻ tuổi vây xung quanh Vương Khê, người thì nịnh nọt, người thì biếu quà, Vương Khê nhận không biết mệt.
Không bao lâu sau, Tần Nhã đã nộp hai mươi bản photo tài liệu lên.
“Tôi dựa theo yêu cầu của cô, photo một mặt hết rồi đấy.” Tần Nhã ôm một chồng tài liệu đi đến.
Vương Khê đột nhiên lại cười lạnh một tiếng: “Cô cầm đi được rồi!”
“Ý cô là gì?” Tần Nhã nhíu mày.
Trong tay Vương Khê cầm một tách cà phê, cô ta cười hì hì nói: “Chính là nhìn cô ngứa mắt, muốn giày vò cô một chút ấy mà, bây giờ giày vò xong rồi, còn để cô lượn lờ trước mặt làm gì nữa chứ?”
“Bộp!”
Tần Nhã nhất thời nổi giận, quăng mạnh chồng tài liệu lên bàn, tức tối nói: “Giày vò tôi như thế, cô vui lắm đúng không?”
“Cô lại dám đập bàn với tôi cơ à, không muốn làm việc nữa phải không?” Vương Khê đầy mặt uy hiếp.
Tần Nhã hít một hơi thật sâu, đột nhiên lạnh mặt hỏi: “Vương Khê, có phải cô cho rằng mình là chủ quản, liền có thể hoành hành ngang ngược ở công ty không?”
Giờ phút này, Tần Nhã tràn đầy khí thế, Vương Khê không khỏi kinh hoảng trong lòng, đột nhiên có cảm giác vị chủ tịch xinh đẹp lại mạnh mẽ quyết liệt năm nào đã quay trở lại rồi.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa xẹt qua đầu, đã ngay lập tức biến mất.
Vương Khê thẹn quá hóa giận, nói: “Không sai, tôi có thể trở thành chủ quản nghiệp vụ chứng tỏ rất giỏi đấy, chí ít cũng giỏi hơn cái đồ tiện nhân nhà cô gấp trăm lần.”
“Đừng tưởng tôi không biết suy tính của cô, cô muốn bắt đầu lại từ đầu, từng bước từng bước bò lên vị trí quản lý chứ gì, nhưng để tôi nói cho cô biết nhé, có Vương Khê tôi ở đây, cô cả đời này cũng đừng hòng vượt qua được tôi, chỉ cần cô còn ở dưới trướng tôi một ngày, tôi sẽ giày vò cô một ngày.”
Trên mặt Vương Khê đầy vẻ tàn nhẫn, hung ác, khiến Tần Nhã khó chịu vô cùng.
Trước kia khi cô còn là chủ tịch, Vương Khê chẳng qua chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học ra trường, gia cảnh cô ta bần hàn, Tần Nhã vì thương tình cô ta, nên mới phá lệ để cô ta làm thư ký cho mình, thậm chí đến đãi ngộ, lương thưởng cũng cao gấp đôi những sinh viên mới ra trường bình thường.
Giúp đỡ hết lòng như thế, vậy mà vào lúc mình sa cơ lỡ vận, Vương Khê lại chèn ép mình thế này đây.
Sắc mặt Tần Nhã dần dần lạnh xuống, cô nhìn thật sâu vào Vương Khê, nói: “Hy vọng sau này cô đừng hối hận!”
Tần Nhã nói dứt câu, liền quay người trở về bàn làm việc của mình.
“Ra vẻ cái gì không biết? Còn tưởng mình vẫn là chủ tịch như năm năm trước chắc?” Vương Khê bĩu bĩu môi, không biết vì sao, lời Tần Nhã vừa nói lại khiến cho cô ta nảy sinh dự cảm không lành.
Tần Nhã vừa mới rời đi, một người phụ nữ trang điểm đậm, trong tay cầm một lá cờ đỏ đi tới, cười hì hì nói: “Chúc mừng chủ quản Vương, kỳ đánh giá các phòng ban trong công ty tháng này, tổng điểm đánh giá của phòng nghiệp vụ là cao nhất, vì thế công ty thưởng cho cô ba trăm triệu!”
“Thật sao?” Vương Khê nhất thời vui không chịu được, tâm tình mới vừa rồi còn u ám, lúc này đã tươi sáng trở lại.
“Đương nhiên là thật rồi, đây là cờ đỏ lưu động, còn tiền thưởng sẽ được chuyển cho cô cùng với lương tháng này.” Người phụ nữ trang điểm đậm kia tươi cười đầy mặt, đáp.
“Cảm ơn chị Liễu! Đợi khi nào nhận được tiền lương, tôi sẽ mời chị một bữa thật ra trò nhé.” Vương Khê kích động nói.
“Vậy chị đợi bữa tiệc lớn của cô đấy nhé!” Người phụ nữ trang điểm đậm nói xong, quay người rời đi.
Tin phòng nghiệp vụ đứng đầu kỳ đánh giá tháng này lan đi nhanh chóng, rất nhiều người tới tìm Vương Khê.
“Chủ quản Vương, chúc mừng cô!”
“Vị trí phó giám đốc phụ trách nghiệp vụ còn đang trống kìa, không khéo đặc biệt chuẩn bị cho chủ quản Vương ấy chứ.”
“Chủ quản Vương, đợi cô được thăng chức lên làm phó giám đốc rồi, cũng đừng quên mấy người bạn cũ chúng tôi đấy nhé!”
……
Nhất thời, tất cả mọi người đều tụ lại tâng bốc, nịnh nọt Vương Khê.
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, để cảm ơn sụ quan tâm của mọi người, tối nay tôi mời mọi người một bữa cơm ở nhà hàng Bắc Viện Xuân Phạn nhé!”
Vương Khê đột nhiên lớn giọng nói, nhất thời mọi người đều đồng loạt hoan hô: “Chủ quản Vương vạn tuế!”
Nhưng đúng vào lúc này, khóe môi Vương Khê lại nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, nhìn về phía Tần Nhã, nói: “Tất cả mọi người đều có thể tới Bắc Viện Xuân Phạn dùng bữa, nhưng không bao gồm cô!”
Cho dù Vương Khê có mời đi nữa, Tần Nhã cũng chẳng định đi, nhưng trước mặt mọi người Vương Khê mời tất cả đi ăn, chỉ trừ mỗi cô thì rõ ràng là một sự sỉ nhục.
Hai mắt Tần Nhã đỏ bừng, đầy mặt thất vọng nhìn về phía Vương Khê: “Vậy tôi chúc chị mời cơm suôn sẻ!”
“Cái đó không cần cô phải bận tâm suy nghĩ!”
Vương Khê mỉa mai nói: “Cô về nhà kêu cái thằng chồng vô dụng của cô nấu cơm cho mà ăn! Ha ha!”
“Ha ha……”
Mọi người nhất thời đều hùa theo Vương Khê, bật cười lớn.
Tần Nhã lạnh lùng quét mắt nhìn Vương Khê, cầm điện thoại lên, gửi đi một tin nhắn.
Dương Chấn đang ở tập đoàn Nhạn Chấn, nghe Lạc Khải báo cáo công việc, thì di động đột nhiên vang lên một tiếng ‘ting’.
Liếc mắt nhìn thử, thì ra là Tần Nhã gửi tin nhắn đến, nội dung rất ngắn, chỉ có một câu: “Tôi muốn làm tổng giám đốc!”
Khóe môi Dương Chấn khẽ nhếch lên, chỉ đáp lại đúng một chữ: “Được!”
Trả lời tin nhắn xong, Dương Chấn nhìn về phía Lạc Khải, nói: “Bây giờ ông hãy dùng danh nghĩa tổng bộ soạn một công văn dấu đỏ, chính thức bổ nhiệm Tần Nhã làm tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa cho tôi.”
“Vâng, thưa chủ tịch!” Lạc Khải thoáng giật mình.
“Chắc hẳn ở công ty cô ấy đã phải chịu tủi nhục cùng bất công rất lớn, nên mới có thể chủ động mở miệng với tôi như thế, việc này ông điều tra rõ ràng cho tôi.”
Dương Chấn nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Đặc biệt điều tra kỹ người phụ nữ tên Vương Khê cho tôi, nếu không có vấn đề gì, thì tìm lý do nào đó đuổi việc cô ta đi, còn nếu có vấn đề, tuyệt không dung thứ, gửi hết chứng cứ tìm được cho bên cảnh sát xử lý.”
“Tôi hiểu rồi, việc này tôi sẽ tự mình điều tra.” Lạc Khải quay người rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương