Chàng rể chiến thần

Chương 488 : Chiến Đấu Điên Cuồng Kinh Khủng

Cao thủ của Hiệp hội Võ đạo hoàn toàn không xem Mã Tuân ra gì, tuyên bố muốn để Dương Chấn nhận lấy cái chết. Lời khiêu khích của ông ta vẫn không thể làm Dương Chấn có bất cứ phản ứng gì. Sắc mặt của Mã Tuân đã vô cùng tăm tối, anh bị làm lơ? “Một tên phế vật đến cả tên tuổi cũng không dám khai báo mà còn đòi giết anh Chấn? Muốn giết anh Chấn thì đánh bại tôi trước rồi nói!” Mã Tuân cong môi, trong mắt đầy chiến ý mãnh liệt. Vừa mới nói dứt câu, anh đã xông ra ngoài, một tiếng “đùng” thật lớn vang lên, đường nhựa dưới chân anh đã bị lún xuống in sâu hình dấu chân thật to. Lúc nãy Dương Chấn đã nói, trừ phi Mã Tuân bùng nổ hoàn toàn, nếu không rất có khả năng sẽ thua. Nếu đã như thế, vậy cũng không cần thiết phải che giấu thực lực, vừa ra tay, Mã Tuân đã trực tiếp bùng nổ trạng thái mạnh nhất. “Đùng!” Giây tiếp theo, Mã Tuân giống như sấm sét, chỉ trong giây lát đã xông đến trước mặt tên cao thủ của Hiệp hội Võ đạo, động tác không hề màu mè, đấm thẳng một đấm ra ngoài. Một đấm này vô cùng bá đạo, chiêu này vừa ra, sắc mặt của cao thủ thuộc Hiệp hội Võ đạo lập tức thay đổi kịch liệt, gần như trong nháy mắt, hai tay đã chéo vào nhau. Đồng thời, hai chân cũng lập tức dùng sức, cơ thể lui nhanh ra phía sau. Mã Tuân đấm nắm đấm vào nơi giao nhau của hai cánh tay đối phương, một đấm cuồng bạo như thế lại bị đối phương nương theo lực lui ra sau mà làm tiêu tán đi phần lớn sức đánh. Dù thế, một đấm này của Mã Tuân cũng làm cao thủ của Hiệp hội Võ đạo vô cùng hoảng sợ. “Bây giờ, tôi đã có tư cách để ông nhìn thẳng vào hay chưa?” Mã Tuân cũng không thừa cơ hội tiếp tục tấn công, sau khi đánh xong đấm này, lập tức ngừng lại tại chỗ, kiêu ngạo hỏi. Trông mặt ngoài anh vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng sâu trong lòng anh đã vô cùng khiếp sợ. Sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, đây là lần đầu tiên anh gặp được cao thủ mạnh đến vậy. Chỉ dựa vào khoảnh khắc khi đòn tấn công của anh ập đến, phản ứng chiến đấu của đối phương đã nằm ngoài dự đoán của anh. Tuy đối phương bị một quyền của anh đánh lui vài bước, nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự thật ông ta có thân thủ rất giỏi. Mã Tuân kinh ngạc, đồng thời trong lòng của người bên Hiệp hội Võ đạo cũng cực kỳ khiếp sợ. Thân là người có thực lực xếp hàng thứ tám trong Hiệp hội Võ đạo, gần như chưa từng gặp phải đối thủ nào. Người thanh niên trước mặt không ngờ lại làm ông cảm thấy áp lực rất lớn. “Nhóc con, cậu rất mạnh, xứng đáng để Lữ Mông tôi liếc nhìn, nhưng cho dù là thế, cậu vẫn không phải là đối thủ của tôi.” Lữ Mông xem như tự báo họ tên, cũng là tôn trọng đối với cao thủ. Lúc Mã Tuân nghe được tên của Lữ Mông, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc. Dương Chấn cử anh đến Yên Đô, anh cũng không phải chỉ vì theo đuổi Ngải Lâm, anh cũng hiểu nằm lòng những thông tin về các cao thủ ở vùng Yên Đô này. Lữ Mông, cao thủ đứng hàng thứ tám trong Hiệp hội Võ đạo. Ông ta cũng là người khiêm tốn nhất trong Hiệp hội Võ đạo. Tuy ông chỉ xếp hạng thứ tám, nhưng có lời đồn, sức chiến đấu thật sự của ông ta có thể vào top năm của Hiệp hội Võ đạo! Nhưng ông lại quá khiêm tốn, không tranh không cướp, cho nên vị trí xếp hạng đã gần mười năm chưa thay đổi. Nhưng điều làm Mã Tuân khiếp sợ cũng không phải là địa vị của Lữ Mông ở Hiệp hội Võ đạo, mà là người đứng hàng thứ tám cũng đã mạnh đến mức độ này. Cho dù thực lực chiến đấu thật sự của Lữ Mông có thể vào top năm, vậy bốn người đứng phía trước lại sẽ mạnh đến mức độ nào. Mã Tuân lần đầu tiên có hứng thú dạt dào về thế lực Hiệp hội Võ đạo này. “Còn chưa chiến đấu mà ông đã tự tin rằng tôi không phải là đối thủ của ông đến vậy rồi sao?” Mắt Mã Tuân dâng lên chiến ý dày đặc, anh đột nhiên có chút chờ mong ép ra được cực hạn của bản thân. “Nếu đã thế, vậy thì đánh đi!” Lữ Mông bình tĩnh nói. Vừa nói xong, trên người ông đột nhiên bùng nổ một cổ hơi thở kinh khủng. Lúc này, Mã Tuân lại có cảm giác khó thở, mùi máu tươi trên người Lữ Mông cũng không hề thua kém một người chiến đấu sa trường nhiều năm như anh. Nếu không phải đã từng giết qua rất nhiều người thì không thể nào được như thế. Mã Tuân và Dương Chấn là vì ở trên chiến trường, là vì bảo vệ đất nước, bọn họ không giết kẻ địch thì kẻ địch sẽ giết bọn họ. Nhưng Lữ Mông chỉ là một cao thủ xếp hạng tám ở một thế lực, không ngờ cũng có được mùi máu tanh nồng nặc đến thế, vậy những người ông giết là ai chứ? Mã Tuân dâng lên cơn lửa giận ngập trời trong lòng. “Tôi không giết ông, thề không làm người!” Mã Tuân tức giận hét to. Vừa dứt lời, cơ thể anh biến thành một bóng mờ, lao thẳng về phía Lữ Mông. Cùng lúc đó, Lữ Mông cũng cử động, tốc độ cũng nhanh y hệt. Dưới ngọn đèn đường tăm tối, cơ thể Lữ Mông nhanh như tia chớp, lúc chỉ còn cách Mã Tuân khoảng năm sáu mét, đột nhiên dậm mạnh chân xuống đất rồi nhảy lên thật cao. Ngay sau đó, đá thẳng một cú vừa nhanh vừa mạnh vào đầu Mã Tuân. Mã Tuân không thể không dừng đòn tấn công lại, vội vàng vươn tay ra cản. “Đùng!” Một tiếng vang lên, lực va chạm cực mạnh, trực tiếp làm hai chân Mã Tuân trượt dài dưới đất mấy mét. Mã Tuân chỉ cảm thấy cánh tay của anh gần như muốn gãy lìa, nếu chiêu lúc nãy mà đá trúng vào đầu anh, cho dù không chết, chỉ sợ cũng sẽ bị mất sức chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn. Lữ Mông không cho anh cơ hội để phản công, chiêu này thất bại, ngay sau đó, Lữ Mông lại tiếp tục đánh đến đòn khác. Không khí chấn động, nắm tay Lữ Mông kéo theo tiếng xé gió, gào thét mà đến. Mã Tuân còn chưa kịp đứng vững, đòn tấn công của Lữ Mông đã đến, sao có thể né tránh được? Trong lúc cuống cuồng, Mã Tuân chỉ có thể dùng nắm đấm để nghênh chiến. “Đùng!” Hai nắm đấm chạm vào nhau, hai luồng ám kình mạnh mẽ giống hệt như sóng không khí, tràn về phía cánh tay của mỗi người. Giây tiếp theo, một bóng người lui nhanh ra sau bảy tám bước. Lại là Mã Tuân! Lúc này, mặt Mã Tuân đã tái nhợt, cổ họng có mùi tanh ngọt, đang liên tục trào lên. Không ngờ Mã Tuân đã bị thương chỉ trong vòng vài chiêu ngắn ngủi. Cho nên có thể thấy được, thực lực của Lữ Mông kinh khủng đến mức nào. “Tôi không biết Dương Chấn cho cậu đãi ngộ như thế nào, lại có thể làm cậu kiên quyết một lòng đi theo cậu ta, xét thấy cậu còn trẻ tuổi mà đã có được thực lực mạnh mẽ như thế này, tôi ban cho cậu một cơ duyên.” Lữ Mông bình tĩnh nói: “Gia nhập Hiệp hội Võ đạo, cậu sẽ trở thành cửu gia của Hiệp hội Võ đạo đứng trên vạn người!” Ông không hề thừa thắng xông lên, mà lại đưa ra lời mời chào với Mã Tuân. Dựa vào thực lực mà Mã Tuân thể hiện ra ngoài, đã vượt xa Ngưu Căn Huy bị Dương Chấn giết chết trên đài đấu võ ở Giang Bình, đương nhiên có đủ tư cách để thay thế. Cao thủ trẻ tuổi có thiên phú cao như thế, nhìn khắp Cửu Châu cũng đều vô cùng hiếm có, nếu ông có thể thuyết phục anh gia nhập Hiệp hội Võ đạo, ông cũng coi như lập được công lớn. Nhưng ông không biết là, đừng nói là cửu gia của Hiệp hội Võ đạo, cho dù là đưa cả Hiệp hội Võ đạo cho Mã Tuân, Mã Tuân cũng không thể nào phản bội Dương Chấn được. Mã Tuân lau vết máu trên khóe môi, sắc mặt chẳng hề có chút chờ mong gì, ngược lại còn hài hước nói: “Có qua có lại, ông đã cho tôi một cơ duyên, tôi cũng cho ông một cơ hội.” Lữ Mông hơi nhíu mày, những lời Mã Tuân nói, còn cả giọng điệu khi nói của anh đều làm ông cảm thấy cực kỳ khó chịu. “Đi theo anh Chấn, tôi sẽ không giết ông!” Mã Tuân híp hai mắt lại thành một đường thẳng, lóe lên chút sát ý. “Cậu tự tìm cái chết!” Lữ Mông tức giận nói. Nhưng ông vẫn chưa ra tay, Mã Tuân trông giống như là đã bị thương nặng lại là người ra tay trước. “Đùng đùng đùng!” Ngay lập tức, hai người lại nhào vào đánh nhau lần nữa. Chuyện làm Lữ Mông hoảng sợ là, rõ ràng hơi thở của Mã Tuân không mạnh bằng ông, nhưng sức chiến đấu thể hiện ra vào lúc này lại mạnh đến đáng sợ. Dương Chấn luôn ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, lúc này cuối cùng cũng mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía hai người đang chiến đấu với nhau. “Anh em của tôi sao lại là loại người bình thường được?” “Anh ta chỉ biết càng đánh càng mạnh, số cao thủ mạnh hơn anh ta nhưng lại chết trong tay anh ta cũng đã hơn mười người rồi.” “Mà ông, chỉ sẽ trở thành một thanh đá mài dao để anh ta vượt qua giới hạn của bản thân thôi!” Dương Chấn lẩm bẩm khẽ nói, sắc mặt tràn đầy tự tin, còn có một chút kiêu ngạo, Mã Tuân chính là anh em của anh. Lữ Mông đang chiến đầu cùng Mã Tuân cũng càng lúc càng hoảng sợ, chỉ mới đánh nhau được vài phút ngắn ngủi, rõ ràng là ông vẫn luôn chiếm lợi thế, nhưng mỗi lần đến lúc ông sắp chiến thắng, Mã Tuân lại chống cự được, ngược lại càng mạnh hơn. Ông đột nhiên có ảo giác, cho dù ông có mạnh hơn một chút nữa thì Mã Tuân cũng có thể chống đỡ được. “Đùng!” Lại một đòn nghiêm trọng nữa, Mã Tuân lui mạnh ra sau năm sáu bước. Chỉ trong giây lát, anh lại như không có việc gì, tiếp tục lao về phía Lữ Mông lần nữa. Đồng thời, sức chiến đấu anh bùng nổ cũng càng mạnh hơn! “Đến cả tôi còn không giết được mà đòi giết anh Chấn?” “Bát Gia của Hiệp hội Võ đạo không lẽ chỉ có chút năng lực này thôi sao?” “Đúng là yếu nhớt, đến đây! Giết tôi đi!” Mã Tuân vừa bùng nổ cực hạn chiến đấu điên cuồng với Mã Tuân, vừa lớn tiếng châm chọc. Hình ảnh cũng có hơi buồ cười, rõ ràng là Lữ Mông đang trên cơ, nhưng Mã Tuân lại kiêu ngạo đến thế. “Rốt cuộc cậu là ai?” Cuối cùng Lữ Mông cũng cảm nhận được điều gì đó sai sai, đánh thẳng trực diện một đòn với Mã Tuân, chờ hai người tách ra rồi, mới dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mã Tuân hỏi. Một cao thủ trẻ tuổi như thế, đã làm ông cảm thấy rất bất ngờ. Bây giờ lại còn thể hiện ra thực lực mạnh mẽ đến thế. Càng đánh càng mạnh, đây là chiến sĩ bẩm sinh! Chỉ cần có thể gian, người này sẽ có được thành tựu không thể nào tính trước được. Cho nên, nếu chiến đấu cùng người này, một là giết chết, hai là phải kết thân người đó, nếu không sau này bản thân sẽ gặp phải tai họa lớn. “Ông không cần quan tâm tôi là ai, chỉ cần nhớ kỹ, người giết ông tên là Mã Tuân!” Mã Tuân dùng vẻ mặt hài hước nói: “Muốn giết anh Chấn, chỉ dựa vào ông thì còn xa mới đủ!” Vừa nói dứt lời, hơi thở trên người Mã Tuân càng kinh khủng hơn, mùi máu tươi nồng nặc như sóng to gió lớn, quét về phía Lữ Mông. “Chết đi!” Mã Tuân tức giận gầm lên, cơ thể di chuyện cực nhanh, đấm ra một đấm. Lúc này, sắc mặt Lữ Mông thay đổi kịch liệt, thực lực Mã Tuân bùng nổ vào lúc này, không ngờ lại làm ông cảm thấy bị uy hiếp rất lớn. Lữ Mông đang định tránh đi, nhưng nắm đấm của Mã Tuân giống như có mắt, không ngờ lại dí sát theo hướng ông đang tránh. Lúc này, cuối cùng trong mắt của Lữ Mông cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ. Cú đấm này của Mã Tuân mang theo khí thế cực mạnh, nếu bị đánh trúng, chắc chắn sẽ bị thương nặng. Hai người chiến đấu cùng nhau, người dũng cảm sẽ thắng! Ngay khoảnh khắc Lữ Mông nảy sinh cảm giác hoảng sợ, thật ra ông đã thua rồi. “Đùng!” Mã Tuân đấm một cú đấm cuồng bạo vào ngay giữa ngực Lữ Mông, Lữ Mông bị đánh bay ngược ra ngoài..