Chàng rể chiến thần
Chương 469
Vương Thành trấn tĩnh trước, anh dám thề là anh không hề có ý muốn lợi dụng mối quan hệ của Dương Chấn và Vũ Văn Cao Dương, anh thực sự chỉ là vì muốn chứng minh.
Nhưng điều nằm ngoài dự kiến của anh chính là, Vũ Văn Cao Dương lại dễ dàng chấp nhận đồng ý cho anh trở thành người thừa kế.
“Con không phục!”
Đúng lúc này, một tiếng nói tức giận vang lên cả phòng họp.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Vũ Văn Bân, phát hiện gương mặt anh cực kỳ khó chịu, anh nghiến răng nói: “Anh ta chỉ tùy tiện gọi một cuộc điện thoại thôi, làm sao có thể chứng minh được vụ khủng hoảng của gia tộc là do anh ta giải quyết?”
Vũ Văn Bân nhìn thẳng ba mình mà không hề có chút gì là sợ hãi, bao nhiêu năm qua, có thể nói đây là lần đầu tiên anh cãi lại Vũ Văn Cao Dương, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy.
Những thành viên khác của gia tộc Vũ Văn đều ngây người, tất cả bọn họ đều nhìn Vũ Văn Bân với vẻ mặt bất ngờ.
Anh ta điên rồi sao?
Cho dù có muốn ý kiến, thì không phải là nên nói lúc chỉ có hai người với nhau thôi sao?
Sao lại có thể lên tiếng cãi lại trước mặt mọi người như vậy?
Vẻ mặt của Vũ Văn Cao Dương lúc này cực kỳ khó chịu, gương mặt ông âm trầm đến đáng sợ, ông bất ngờ lên tiếng quát: “Con câm miệng!”
Vũ Văn Bân vẫn vẻ mặt kiêu ngạo không phục, anh tức giận và nói: “Một đứa con rơi bị gia tộc vứt bỏ nhiều năm, chỉ một câu nói của anh ta là có thể quyết định vị trí thừa kế của gia tộc Vũ Văn? Thật nực cười!”
Bùm!
Lúc này đầu óc của mọi người như không còn tỉnh táo, những thông tin được tiết lộ từ câu nói này của Vũ Văn Bân thật quá lớn.
Đứa con rơi mà anh nhắc đến, đương nhiên không phải là Vương Thành, mà là người thanh niên trong điện thoại vừa rồi Vương Thành nói chuyện.
Mười tám năm trước, khi Dương Chấn bị đuổi ra khỏi gia tộc, đuổi ra khỏi Yên Đô, sự việc lúc đó khá lớn, mỗi người có mặt đều biết rõ chuyện lúc đó.
Vừa nãy bọn họ còn nghi ngờ Vương Thành gọi điện cho ai, giờ thì họ đã biết người đó là ai.
Bởi vì con rơi của Vũ Văn Cao Dương, chỉ có một, chính là Dương Chấn mười tám năm trước bị đuổi ra ngoài cùng với mẹ anh.
Không ai có thể ngờ được mười tám năm sau, cậu bé chín tuổi của năm xưa, giờ quay trở về!
Lại có có ý định nhúng tay vào chuyện của gia tộc Vũ Văn!
Vũ Văn Cao Dương giận đến cả người run lên, sắc mặt ông cực kỳ đáng sợ.
Nhưng có vẻ như Vũ Văn Bân không hề có chút gì là sợ trước vẻ mặt giận dữ của ông, anh lạnh lùng cười nói: “Nếu như con nhớ không lầm thì mười tám năm trước, đích thân ba đuổi mẹ con họ ra khỏi gia tộc, còn bắt họ rời khỏi Yên Đô, suốt đời không được đặt chân bước vào Yên Đô, nếu không thì giết không tha!”
“Giờ anh ta quay về, ba lại làm trái lời hứa năm xưa, không những coi như không có chuyện gì xảy ra, mà còn vì một câu nói của anh ta, ba bãi miễn vị trí người thừa kế của con, lập con rơi của đối thủ của ba làm người thừa kế, ba làm vậy không cảm thấy có lỗi với mẹ con sao?”
“Thuở ban đầu, nếu không phải nhờ mẹ con, ba có được tất cả như ngày hôm nay sao?”
Vũ Văn Bân lúc này dường như thật sự bùng nổ, anh hét lớn như không còn cách nào kiềm chế, không hề quan tâm để ý đến măt mũi danh dự của Vũ Văn Cao Dương.
Tuy những gì anh nói tất cả những người có mặt đều biết rõ, nhưng hành động nói toạt ra trước mặt đông người như vậy, không khác gì cái bạt tai dành cho Vũ Văn Cao Dương.
Dù gì thì Vũ Văn Cao Dương cũng là một trong Yên Đô Bát Môn, là gia chủ của gia tộc Vũ Văn.
Giờ lại bị chính con trai mình chỉ trích trước mặt đông người như vậy, nghĩ thôi cũng có thể hiểu được trong lòng ông tức giận đến mức độ nào.
“Pặc!”
Vũ Văn Cao Dương tát mạnh một bạt tai như trời giáng vào mặt Vũ Văn Bân, ông giận đỏ mặt quát lớn: “Câm miệng! Con câm miệng ngay!”
Vũ Văn Bân nhìn Vũ Văn Cao Dương với vẻ mặt đầy bất ngờ, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ba anh đánh anh.
Khóe môi anh chảy ra máu đỏ tươi, ánh mắt anh vẫn tức giận không phục, anh cười nhạt và bất ngờ lên tiếng: “Ba dám vì một đứa con rơi mà đánh con!”
Vũ Văn Cao Dương đánh xong cái tát, sau đó ông mới cảm thấy hối hận, gương mặt ông dịu hơn nhiều, giọng điệu cũng nhu hòa hơn, ông nói: “Ba làm như vậy cũng là vì tốt cho con, có thể bây giờ con không hiểu, sau này con sẽ hiểu thôi!”
Có một số việc, ông không thể nói, nói ra rồi sẽ đồng nghĩa với tội phản quốc, ông sẽ chết rất thảm.
Như Vũ Văn Bân nói, không có mẹ Vũ Văn Bân thì ông cũng không có ngày hôm nay.
Cũng chính vì như vậy mà mười tám năm trước, ông không hề do dự thẳng tay đuổi Dương Chấn ra khỏi gia tộc, đuổi ra khỏi Yên Đô.
Và giờ, Dương Chấn với thân phận gì, địa vị gì, hơn ai hết ông biết rất rõ, chỉ một câu nói của anh đã có thể phá tan cả gia tộc Vũ Văn.
Năm xưa mẹ Vũ Văn Bân ép ông đuổi mẹ con Dương Chấn ra khỏi Yên Đô, và còn tất cả những chuyện mà bà ta âm thầm gây ra cho mẹ con Dương Chấn, e là tất cả những chuyện đó sẽ khơi dậy suy nghĩ giết để trả thù của Dương Chấn.
Sở dĩ ông làm vậy cũng vì không muốn thấy hai đứa con mình tàn sát lẫn nhau.
“Vì con?”
Đương nhiên Vũ Văn Bân không tin, anh cười nhạo và nói: “Ba muốn để anh ta quay về gia tộc thì nói thẳng ra, đâu cần phải giả dối viện lý do như vậy?”
“Đừng nói ba thật sự tin là anh ta có thể khiến cho cuộc khủng hoảng mà gia tộc gặp phải trước đó sẽ tái diễn lại lần nữa?”
“Ba già rồi, hồ đồ rồi! Đây chẳng qua là hai đứa con rơi vì quyền thế của gia tộc Vũ Văn mà diễn kịch, vậy mà ba lại tin sao?”
Vũ Văn Bân không ngừng nói và cười nhạt.
Nhưng chính ngay lúc anh vừa dứt lời, bất chợt bóng dáng người lớn tuổi với trang phục đời Đường cổ vội vàng chạy vào phòng họp, gương mặt ông đầy hoảng loạn.
“Gia chủ, không xong rồi, toàn bộ doanh nghiệp dưới trướng gia tộc Vũ Văn lại lần nữa bị đả kích nghiêm trọng, tài sản của gia tộc Vũ Văn đang bị tuột dốc thảm hại!”
“Đả kích lần này nghiêm trọng hơn lần trước.”
“Nếu không kịp thời ngăn chặn tổn thất, e là trong ngày hôm nay, tài sản của gia tộc Vũ Văn sẽ giảm 10%!”
Ông quản gia nói với vẻ mặt đầy hoảng loạn.
“Cái gì?”
“Vừa rồi không phải đã khôi phục bình thường rồi, sao đột nhiên lại xảy ra vấn đề rồi?”
“Tổn thất 10%, điều này đồng nghĩa với gia tộc Vũ Văn phải rút tên khỏi Yên Đô Bát Môn á!”
“Bắt buộc phải nghĩ ra biện pháp ngăn cản tổn thất, nếu không thì sản nghiệp mấy đời tổ tiên tích lũy, thật sự sẽ bị hủy hoại trong tay chúng ta!”
Bên trong phòng họp, tất cả mọi người đều biến sắc, ai nấy đều sốt ruột lo lắng.
Duy chỉ có Vũ Văn Cao Dương, trong lòng ông bình thản như không có chuyện gì xảy ra, ông đương nhiên biết tất cả chuyện này đều là thủ đoạn của Dương Chấn, và cũng chỉ có anh mới có thể làm được như vậy.
Đây là đòn trả thù của con đối với gia tộc Vũ Văn, con đã bắt đầu rồi sao?
Trong lòng Vũ Văn Cao Dương tràn ngập đau thương.
Lúc này ngoài mặt Vương Thành thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng thật chất trong lòng anh đang rất lo sợ.
Anh biết nhà họ Hoàng đã quy phục Dương Chấn, hơn nữa mối quan hệ của nhà họ Diệp với Dương Chấn cũng rất tốt.
Nhưng nếu chỉ với hai gia tộc này mà muốn khiến cho tài sản của gia tộc Vũ Văn tuột dốc, trong vòng một ngày mất 10% thì cơ bản là không thể nào thực hiện được.
Chẳng lẽ nhà họ Hoàng và nhà họ Diệp không phải là tất cả những lá bài Dương Chấn có?
“Gọi điện cho nó đi!”
Giọng của Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên vang lên, lúc này Vương Thành mới bình tĩnh lại.
Giờ khắc này, những người khác cũng dần trấn tĩnh lại, họ bất ngờ nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi của Vương Thành, đối phương nói sẽ tái diễn lần nữa cuộc khủng hoảng mà gia tộc Vũ Văn gặp phải trước đó.
Chẳng lẽ thật sự là do người đó làm sao?
Có người theo bản năng đưa tay lên nhìn đồng hồ, trong lòng bật chợt hoảng hốt.
Từ lúc cuộc điện thoại chấm dứt đến giây phút này, vừa đúng năm phút.
Trong vòng năm phút, có thể khiến cho gia tộc Vũ Văn gặp cuộc khủng hoảng nghiêm trọng như vậy, đây là hành động của người mười tám năm trước bị đuổi ra khỏi gia tộc sao.
Trong lòng Vũ Văn Bân không ngừng run rẩy, anh cả thấy toàn thân lạnh toát, cả người chao đảo không vững, lùi sau mấy bước, vẻ mặt bất ngờ nói: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào như vậy được!”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương