Chàng rể chiến thần

Chương 379 : Ông Là Ai

Nghe thấy giọng nói châm chọc của hai người, mặt Tần Yên đầy vẻ tức giận, giận đến mức cơ thể phát run. Dương Chấn cũng khẽ nhíu mày lại, anh có chút ấn tượng về người phụ nữ vừa mới nói chuyện. Người phụ nữ này tên là Dương Liễu, là người phụ nữ của nhà họ Dương ở Châu Thành, chồng của cô ta là một đàn anh khóa trên mà Tần Yên từng thích khi đi học đại học, tên là Vương Ngạn Quân. Sau đó, vì Vương Ngạn Quân đến tập đoàn Nhạn Chấn quấy rầy Tần Yên, bị Dương Chấn gọi người của nhà họ Dương ở Châu Thành đến. Nhà họ Dương tức giận đuổi Vương Ngạn Quân ra ngoài. Mà Vương Ngạn Quân mất đi tất cả lại chạy đến tập đoàn Nhạn Chấn, bắt cóc Tần Yên lên sân thượng, ép Tần Yên phải hẹn hò với anh ta. Sau đó Dương Chấn ra tay, Vương Ngạn Quân ngã lầu chết. Không ngờ, hôm nay lại gặp được người phụ nữ Dương Liễu này ở trên thành phố. “Em họ, đừng nói là thằng anh rể dang díu với con nhỏ họ Tần là thằng nhóc này đó nha?” Người thanh niên đứng bên cạnh Dương Liễu đột nhiên chỉ tay vào Dương Chấn, mặt đầy vẻ trào phúng nói. Lúc này Dương Liễu mới nhìn rõ gương mặt của Dương Chấn, trong lòng có hơi hoảng loạn, nhưng nghĩ đến anh họ của cô vẫn còn ở bên cạnh nên mới thôi không hoảng sợ nữa.” “Anh họ, đúng là thằng nhóc này dang díu với con nhỏ đê tiện này đó.” Gương mặt Dương Liễu đầy vẻ mỉa mai. “Nhóc con, anh cũng giỏi thật đó! Lại có thể lên giường với cả hai chị em xinh đẹp này! Phùng Kế Tông tôi cũng bội phục!” Thì ra cậu thanh niên này tên là Phùng Kế Tông, ra vẻ như rất bội phục nhưng vẻ mặt lại đầy trào phúng. “Im ngay!” Cuối cùng Tần Yên cũng bùng nô, đứng phắt dậy, tức giận hét to: “Không được sỉ nhục anh rể của tôi!” “Tổng giám đốc Tần, lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi sỉ nhục anh rể của cô chứ? Rõ ràng tôi đang khen anh rể của cô mà, có thể lên giường với cô em vợ là cô, tôi có chút bội phục mà thôi, ha ha ha ha~” Phùng Kế Tông cười ha ha. Lúc này là thời điểm phố ăn uống buôn bán đắt nhất, trong tiệm cơm còn có rât nhiều khách đến ăn. Những lời Phùng Kế Tông nói nhanh chóng lan truyền khắp tiệm cơm. Có rất nhiều khách hàng đều nhìn về phía Tần Yên. Thậm chí còn có rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô. “Con nhỏ đê tiện cô đúng là không biết xấu hổ mà, lúc trước nếu không phải cô xen vào tình cảm giữa của vợ chồng tôi thì sao chúng tôi lại ly hôn chứ?” Dương Liễu cố ý lớn giọng: “Đều là vì con nhỏ đê tiện cô!” “Mọi người đến xem đi! Người phụ nữ này là một đứa Tuesday, cướp chồng của tôi, bây giờ đến cả anh rể của cô ta mà cũng cướp!” Dương Liễu quay sang xung quanh hét to. Cô gọi to như thế, làm càng nhiều khách hàng vây lại đây, cả đám chỉ chỉ trỏ trỏ. “Người phụ nữ này trông còn trẻ như thế, cũng rất đẹp, sao cứ nhất quyết phải đi làm kẻ thứ ba vậy chứ?” “Đúng đó, làm Tuesday thì thôi đi, vậy mà còn đi cướp cả anh rể của chính mình nữa.” “Phụ nữ thế này đúng là một đứa đê tiện, gương mặt giống hệt như hồ ly tinh, nhìn cái là biết ngay là hồ ly tinh rồi!” Người xung quanh chửi rủa Tần Yên, Dương Liễu vô cùng đắc ý. Tần Yên giận đến phát run, cắn chặt bờ môi phát tím, hai mắt đỏ bừng. “Nếu cô muốn làm Tuesday đến thế, chắc là vì tiền đúng không? Thế này đi, cô ngủ với tôi một đêm, tôi trả cô ba trăm triệu, được không?” Phùng Kế Tông cười tủm tỉm nói. “Anh họ, anh đánh giá cao cô ta quá rồi, chỉ là một đôi giày rách, một lần trị giá đến ba trăm triệu sao?” Dương Liễu cười nói: “Nếu để em ra giá, ngủ với anh một đêm, anh cho cô ta ba triệu là đủ rồi!” “Ha ha~” Phùng Kế Tông cười phá lên, sau đó lại nói: “Em họ nói đúng lắm, cho cô ta ba triệu là đủ rồi!” “Tổng giám đốc Tần, sau này cô ngủ với tôi một đêm, tôi cho cô ba triệu, không thể hơn được nữa, thế nào?” Ánh mắt Phùng Kế Tông vô cùng nóng bỏng, loại phụ nữ cực phẩm như Tần Yên đúng là vô cùng hiếm có. “Nếu không muốn chết thì biến đi ngay cho tôi!” Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng lạnh nhạt đột nhiên vang lên. Dưới ánh mắt của mọi người, Dương Chấn bình tĩnh đứng dậy, trong mắt thoáng hiện lên sát khí. “Định ra mặt thay em vợ à?” Phùng Kế Tông cười tủm tỉm nói, không hề ý thức được bản thân đang đối mặt với tồn tại như thế nào. “Một thằng ở rể cũng muốn học chiêu anh hùng cứu mỹ nhân à?” Mặt Dương Liễu hiện lên vẻ châm chọc. Cô cực kỳ hận Dương Chấn và Tần Yên, trong mắt cô, nhà họ Dương ép cô và Vương Ngạn Quân ly hôn, tất cả đều là do Dương Chấn và Tần Yên. Còn có cái chết của Vương Ngạn Quân cũng là do lỗi của bọn họ. Cô thật sự rất yêu Vương Ngạn Quân, nếu không cũng sẽ không kết hôn với anh ta, thậm chí sau khi biết Vương Ngạn Quân muốn hẹn hò yêu đương với Tần Yên, cô cũng đồng ý tha thứ. Nếu không phải gia tộc cưỡng ép chia rẽ, cho dù đánh chết cô thì cô cũng sẽ không ly hôn với Vương Ngạn Quân. “Anh rể, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi thôi!” Tần Yên thấy được sát ý trong mắt Dương Chấn, đột nhiên có hơi lo lắng, muốn rời khỏi nơi này. “Sao nào? Để lộ chuyện không biết xấu hổ ra ngoài nên muốn đi sao?” Dương Liễu vươn tay túm được cánh tay của Tần Yên, lớn giọng kêu gào: “Mọi người đừng tha cho con Tuesday này, nhất định phải làm cô ta trả cái giá đắt.” “Loại phụ nữ thế này phải cởi hết quần áo ra, đứng giữa đường cho người ta ngắm!” Nói xong, Dương Liễu lại còn duỗi tay định lột quần áo của Tần Yên. “Lúc trước tôi tha cho nhà họ Dương một con đường sống, xem ra là do tôi quá tốt bụng rồi!” Dương Chấn nắm cánh tay của Dương Liễu, mặt không chút thay đổi nói. “Đau! Thả tôi ra ngay!” Dương Liễu đau đớn kêu lên, giãy dụa thật mạnh. “Đệt! Dám đụng vào em họ của tôi, anh tự tìm lấy cái chết mà!” Phùng Kế Tông tức giận gầm lên, quơ nắm đấm đánh lên mặt Dương Chấn. “Đùng!” Ngay lúc nắm đấm của Phùng Kế Tông đấm đến, cánh tay Dương Chấn đang túm cổ tay của Dương Liễu đột nhiên dùng sức. Chỉ thấy nắm đấm của Phùng Kế Tông đánh mạnh lên trên mặt Dương Liễu. “Ui da!” Dương Liễu đau đớn kêu lên, chảy máu mũi: “Anh họ, sao anh lại đánh em?” “A! Xin lỗi, anh không cố ý!” Phùng Kế Tông cũng ngơ ngác. Dương Chấn cười khẩy: “Còn đánh nữa không?” “Đệt! Anh dám chơi tôi, xem tôi có đánh chết anh không!” Phùng Kế Tông tức giận gầm lên, lại đá một phát về phía Dương Chấn. Ngay khoảng khắc chân anh sắp sửa đá trúng chân Dương Chấn, chỉ thấy Dương Chấn đột nhiên duỗi tay, nắm được Dương Liễu kéo mạnh về phía này. “Bốp!” Phùng Kế Tông đạp mạnh lên bụng Dương Liễu. Dương Liễu kêu thảm, ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn: “A! Anh họ, sao anh lại đá em? Đau quá! Đau chết mất!” Phùng Kế Tông ngơ ngác toàn tập, rõ ràng anh đánh Dương Chấn, sao lại đánh lên người em họ của anh chứ? Ngay lúc Phùng Kế Tông còn đang sửng sờ, Dương Chấn đã gọi điện thoại: “Thông báo cho Phùng Toàn, trong vòng mười phút phải đến Quán Ăn Dân Tộc ở phố mỹ thực dân tộc trong thành phố! Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!” “Nhóc con, mẹ nó anh giả vờ cái gì chứ?” “Biết Phùng Toàn là ai không? Ông ta chính là gia chủ của nhà họ Phùng, đến cả tôi cũng không có tư cách nói chuyện với ông ta, anh lại dám bắt ông ta chạy đến đây trong vòng mười phút, mẹ anh có biết anh trâu bò đến vây không hả?” “Anh dám chơi tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Phùng Kế Tông hoàn toàn không tin Dương Chấn có thể bắt Phùng Toàn chạy đến nơi này trong vòng mười phút. Đúng lúc này, điện thoại Dương Chấn đột nhiên vang lên. Dương Chấn lấy ra xem, là mộtdãy số lạ, nghe máy một giọng nói đầy sợ hãi vang lên: “Cậu Dương, thật xin lỗi, tôi không ngờ nhà họ Phùng của tôi lại có một tên nghiệp chướng dám đắc tội với cậu.” “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chạy đến đó trong vòng mười phút!” “Trong khoảng thời gian này, cậu muốn xử tên đó như thế nào cũng được, cho dù giết chết cũng chẳng sao!” “Cậu Dương, có thể để tôi nói vài lời với tên khốn nạn kia không?” Dương Chấn không trả lời, mở loa ra nói: “Nói đi!” “Phùng Kế Tông, mẹ nó cậu nghe cho tôi, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Dương ngay, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu!” Phùng Toàn tức giận hét. “Đệt! Mẹ nó ông là ai hả?” Phùng Kế Tông không nhận ra được giọng nói của Phùng Toàn, tức giận mắng. “Tôi là gia chủ nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà, Phùng Toàn!” Phùng Toàn sắp tức điên, rống to. “Đệt! Cái thứ gì đây! Còn dám giả danh gia chủ nhà họ Phùng nữa?” Phùng Kế Tông cười lạnh, trào phúng nói: “Nếu ông mà là Phùng Toàn thì tôi là ông nội của Phùng Toàn!”.