Chàng rể chiến thần
Chương 370 : Ngang Ngược Như Vậy
Những người này đều mặc đồng phục võ màu đen thống nhất.
Ở chính giữa sau lưng đồng phục võ còn viết chữ “Võ” như rồng bay phượng múa.
Ông già dẫn đầu thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi, mái tóc hoa râm chỉn chu, vẻ mặt oai nghiêm, cả người toát lên sự oai nghiêm của kẻ bề trên.
Phía sau ông ta có bốn gã đô con đi theo, trên người bọn họ đều toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
“Là Thạch Giang – Chi hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật chi Hội Giang Bình!”
“Từ trước tới nay Hiệp hội Võ thuật không nhúng tay vào việc của Giang Bình, sao hôm nay ông ta lại tới đây?”
“Có người nói mỗi một chi hội trưởng thực lực cao cường của Hiệp hội Võ thuật, đều do đích thân hội trưởng ủy nhiệm.”
Sự xuất hiện của Thạch Giang nhất thời gây nên một trận sóng to gió lớn.
Dương Chấn chau mày, Hiệp hội võ thuật muốn vào cuộc sao?
Trong mắt Hoàng Chung lóe lên vẻ sắc bén, híp mắt nhìn Thạch Giang bước vào chỗ ngồi dưới sự hộ tống của bốn cao thủ.
“Tôi làm hết thảy mọi việc là vì thuận theo thời thế, ngược lại Hiệp hội Võ thuật của các người là muốn nhúng tay vào việc của nhà họ Hoàng chúng tôi sao?”
Hoàng Chung không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.
Đúng là Hiệp hội Võ thuật rất mạnh, có lẽ còn mạnh hơn cả Yên Đô Bát Môn, nhưng đó là thực lực của toàn bộ Hiệp hội Võ thuật gộp lại.
Nhưng nếu chỉ là một chi hội của Hiệp hội Võ thuật thì vẫn chưa đủ tư cách khiến ông ta sợ hãi.
Dù sao trong tương lai ông ta cũng là gia chủ của nhà họ Hoàng, mà Thạch Giang chỉ là một chi hội trưởng trong vô số chi hội của Hiệp hội Võ thuật.
Nếu muốn nói đến địa vị gia tộc, Thạch Giang thật sự kém xa ông ta.
Nhưng Thạch Giang lại cười chế giễu nói: “Hiệp hội Võ thuật đúng là khinh thường nhúng tay vào ân oán của các gia tộc, nhưng nếu người ngoài có ý đồ muốn phá vỡ thế cân bằng của tỉnh Giang Bình thì đương nhiên Hiệp hội Võ thuật sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Hơn nữa, chi hội Hiệp hội Võ thuật Giang Bình chính là thế lực địa phương ở Giang Bình.”
“Nhà họ Hoàng các người là cái thá gì mà có tư cách nhúng tay vào việc của Giang Bình?”
Thạch Giang là người luyện võ, giọng nói dõng dạc như sấm rền truyền ra bốn phía.
Bốn cao thủ ông ta dẫn theo như bốn tòa tháp sắt, đứng sừng sững sau lưng ông ta nhìn chằm chằm Hoàng Chung.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt của vệ sĩ trung niên sau lưng Hoàng Chung vẫn luôn nghiêm nghị.
Trước đó, một mình Dương Chấn cũng khiến ông ta cảm thấy rất áp lực, bây giờ lại thêm Hiệp hội võ Thuật muốn vào cuộc nữa, khiến ông ta càng thấy áp lực nặng nề hơn.
Dương Chấn cũng vui vẻ đến rảnh rỗi.
Bây giờ Hoàng Chung đối chọi với Hiệp hội Võ thuật, ngược lại anh trở thành người ngoài cuộc, bình tĩnh ngồi ở đằng kia uống trà xem hát.
“Hội trưởng Thạch, ông chắc chắc muốn nhúng tay vào việc của nhà họ Hoàng sao?”
Thái độ của Hoàng Chung cực kỳ hung hăng.
Đây là cơ hội để ông ta xác định địa vị của mình trong gia tộc, một khi thất bại hậu quả rất nặng nề.
Cho nên mặc kệ gặp phải thế lực mạnh cỡ nào, ông ta cũng phải đấu tranh đến cùng.
Ở nơi này ông ta chính là đại diện cho nhà họ Hoàng.
Cho dù cuối cùng có thể ông ta sẽ thua, nhưng ông ta tuyệt đối không được thua trận vào lúc này.
“Tôi nói nhà họ Hoàng không có tư cách nhúng tay vào việc của Giang Bình, ông nghe không hiểu tiếng người sao?”
Thạch Giang hoàn toàn không nể mặt, quát Hoàng Chung.
Cả hội trường lập tức yên lặng như tờ.
Mọi người không dám thở mạnh, dù là Hoàng Chung hay Thạch Giang, bọn họ cũng đều không dám đắc tội.
Trong hội trường giao lưu rộng lớn, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, không ít người đổ mồ hôi đầm đìa trước áp lực quá lớn này.
Sắc mặt Hoàng Chung cực kỳ khó coi.
Lần này ông ta đến Giang Bình, ngoài cao thủ có vẻ không đáng chú ý bên cạnh ông ta ra, còn lại đều là cao thủ bình thường.
Những cao thủ bình thường kia dư sức đối phó với đám gia tộc đứng đầu Giang Bình nhưng để đấu với Hiệp hội Võ thuật thì chưa đủ.
Hiệp hội Võ thuật vốn lấy võ vi tôn, bất kỳ người có địa vị cao nào cũng đều có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Bây giờ chi hội trưởng chi hội Hiệp hội Võ thuật Giang Bình cũng tự mình đến đây, nếu chỉ dựa vào mấy cao thủ của nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ không làm gì được người ta.
Mạnh Hoành Nghiệp và Ninh Trí Viễn đã sớm đứng ngồi không yên.
Bọn họ vốn tưởng Hoàng Chung muốn lựa chọn nâng đỡ bọn họ trở thành Vương tộc Giang Bình, nhưng khi Hoàng Chung tuyên bố muốn thành lập liên minh nhà họ Hoàng ở Giang Bình thì bọn họ mới vỡ lẽ mình đã bị Hoàng Chung hãm hại.
Nhưng dù có bị hãm hại bọn họ cũng không dám chống đối nhà họ Hoàng vào lúc này.
Nếu Hoàng Chung chỉ đấu với Dương Chấn, bọn họ còn rất có niềm tin ổn định địa vị của từng người.
Nhưng bây giờ Hiệp hội Võ thuật đã vào cuộc, Hoàng Chung muốn lấy lại Giang Bình chỉ là hy vọng xa vời.
Đại bản doanh của nhà họ Hoàng không phải ở Giang Bình, nếu thất bại bọn họ vẫn còn đường lui.
Nhưng nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh vốn là gia tộc hàng đầu ở Giang Bình, căn cơ đều ở nơi này, một khi thất bại bọn họ sẽ rất có khả năng bị tiêu diệt.
“Thạch Giang, ông tưởng Hoàng Chung tôi là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn sao?”
Hoàng Chung tức giận nhìn Thạch Giang nói.
Thạch Giang cười khinh nói: “Tôi đúng là coi ông như quả hồng mềm đấy, ông làm gì được tôi?”
“Đã vậy, miễn bàn!”
Giọng Hoàng Chung lạnh như băng.
Thạch Giang cười chế giễu, sau đó nhìn lướt qua đám người trong phòng họp, cực kỳ ngang ngược nói: “Hễ người nào theo phe của nhà họ Hoàng đều bị xem là kẻ phản bội tỉnh Giang Bình.”
“Tôi cho các người một phút để suy nghĩ liệu có nên gia nhập liên minh nhà họ Hoàng không? Một phút sau, nếu vẫn mọi người vẫn kiên quyết đi theo nhà họ Hoàng thì từ nay về sau, Giang Bình này sẽ không còn chốn dung thân của các người nữa!”
“Được rồi, bắt đầu tính giờ!”
Tác phong của Thạch Giang cực kỳ mạnh mẽ, hống hách, những người nào đi theo nhà họ Hoàng đều trực tiếp bị xem là kẻ phản bội tỉnh Giang Bình.
Nhưng với địa vị và thân phận của ông ta đúng là có tư cách ngạo mạn như vậy.
Sắc mặt Hoàng Chúng vô cùng khó coi, căn cơ của nhà họ Hoàng không ở Giang Bình, nếu đấu với Hiệp hội Võ thuật, bọn họ sẽ chịu thiệt trước.
Lúc này những gia tộc vừa gia nhập liên minh nhà họ Hoàng ai cũng run như cầy sấy.
Bọn họ không thể đắc tội với nhà họ Hoàng.
Nhưng bọn họ càng không dám đắc tội với Hiệp hội Võ thuật.
Thời gian một phút sắp hết nhưng không có một ai dám bước ra khỏi liên minh trước.
“Nhà họ Hồ ở thành phố Ninh Bình rút khỏi liên minh!”
“Nhà họ Mã ở thành phố Đông Sơn rút khỏi liên minh!”
“Nhà họ Lý ở Cát Châu rút khỏi liên minh!”
…
Vào mấy giây cuối cùng, rốt cuộc cũng có ngưới đứng lên tỏ ý rút lui khỏi liên minh nhà họ Hoàng trước mặt mọi người.
Có người dẫn đầu, tiếp đó gần ba mươi gia tộc lần lượt tranh giành rút lui, chỉ sợ trễ một chút sẽ bị Hiệp hội Võ thuật ghi hận.
Tuy phần lớn gia tộc đều tuyên bố rút khỏi liên minh, nhưng vẫn có ba gia tộc, lựa chọn nhà họ Hoàng.
“Một phút đã hết!”
Thạch Giang bỗng nói: “Tứ đại Kim Cương, giết!”
Ngay khi ông ta vừa dứt lời bốn gã đô con sau lưng ông ta lập tức lao ra.
“Thạch Giang, ông muốn làm gì?”
Hoàng Chung lập tức nổi giận.
Cùng lúc đó, mấy cao thủ của Hoàng gia cùng với các gia tộc liên minh dồn dập bước lên, bảo vệ trước mặt dòng chính của các gia tộc.
Đối mặt với hơn mười cao thủ của liên minh, tứ đại Kim Cương của Hiệp hội Võ thuật không hề có ý rút lui, vẫn quyết chí tiến lên.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Tứ đại Kim Cương như vào chốn không người trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Tay đánh, chân đá mỗi lần công kích là một cao thủ của liên minh bị đánh bay ra ngoài.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi hơn mười cao thủ của liên minh đều bị đánh bay ngược ra ngoài gần hết.
Chỉ có một bóng người trung niên vẫn đứng ở đằng kia.
Người này chính là vệ sĩ vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Hoàng Chung.
Cảnh tượng này cực kỳ kích thích giác quan của mọi người, đây là thực lực của cao thủ Hiệp hội Võ thuật sao?
Ngoài vệ sĩ của Hoàng Chung ra, hơn mười cao thủ hàng đầu của liên minh không ai đỡ được một đòn của tứ đại Kim Cương.
Người của mấy gia tộc liên minh kia đều run lẩy bẩy.
“Cộp!”
Một gia chủ của gia tộc liên minh bỗng quỳ dưới chân Thạch Giang, cực kỳ hoảng sợ nói: “Nhà họ Đường ở Thiên Sa rút khỏi liên minh nhà họ Hoàng!”
“Nhà họ Trương ở Mễ Tuyền rút khỏi liên minh nhà họ Hoàng!”
“Nhà họ Tề ở Lâm Hải rút khỏi liên minh nhà họ Hoàng!”
Ba gia chủ hàng đầu một mực muốn đi theo nhà họ Hoàng kia, lúc này đều quỳ dưới đất, công khai tuyên bố rút khỏi liên minh nhà họ Hoàng.
Đến lúc này, ngoài nhà họ Hoàng ra tất cả các gia tộc còn lại đều rút khỏi Liên minh nhà họ Hoàng vừa được thành lập cách đây vài phút.
Sắc mặt Hoàng Chung cực kỳ âm u, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không thấy đau.
Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Hoàng trong tương lai, thế mà lại bị ép đến mức này.
Mà Thạch Giang cũng không thèm nhìn ba gia tộc rời khỏi liên minh cuối cùng kia, chỉ hét lên: “Giết!”
Ông ta vừa dứt lời, tứ đại Kim Cương đã gọn gàng, dứt khoát đánh chết ba gia chủ này trong nháy mắt.
“Thạch Giang, ông quá đáng lắm!”
Hoàng Chung giận run người, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta sống hơn năm mươi năm nhưng chưa bao giờ chật vật như lúc này..
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
87 chương
47 chương
48 chương
154 chương
161 chương